Một trận phong ba nho nhỏ chẳng hề ảnh hưởng đến tâm trạng háo hức lần đầu xuống núi của Nguyễn Trường Tinh. Cậu cẩn thận chọn lựa, tỉ mỉ tìm những xiên hồ lô đường bóng bẩy nhất.
Một xiên cho mình, một xiên cho Phi Phi sư huynh, một xiên cho tam sư huynh. Nhất định phải chọn loại có viên to tròn, đỏ au mới được.
Sau khi chọn xong, vừa lúc Trương Hòa Minh bước tới thanh toán.
Nguyễn Trường Tinh đưa một xiên hồ lô cho Trương Hòa Minh, nụ cười rạng rỡ: "Tam sư huynh, ta chọn đó!
"Loại quà vặt này, đã nhiều năm rồi Trương Hòa Minh không động đến. Trong ký ức, nó chỉ là thứ dính dính ngọt ngấy. Nhưng khi nhìn vào ánh mắt sáng rực của tiểu sư đệ, tràn đầy mong đợi được tán thưởng, hắn cũng không nỡ từ chối. Đưa tay xoa nhẹ mái tóc buộc thấp phía sau của Nguyễn Trường Tinh, hắn cười nói:"Cảm ơn tiểu sư đệ, chọn rất tốt."
Sở Tri Phi cũng không chịu thua kém, lặng lẽ gạt tay Trương Hòa Minh ra, bắt chước xoa đầu Nguyễn Trường Tinh, ra vẻ trầm ổn mà nói: "Cảm ơn tiểu sư đệ, nhưng xiên này của ta mới là chọn tốt nhất.
"Trương Hòa Minh không buồn để ý đến hắn. Nguyễn Trường Tinh được khen thì vui vẻ trong lòng. Cậu tò mò ngó ra phía sau Trương Hòa Minh, giơ cao một xiên hồ lô khác, hỏi:"Tam sư huynh, người huynh vừa cứu đâu rồi?
Ta muốn tặng cái này cho hắn."
Trương Hòa Minh đáp hờ hững: "Có lẽ đi rồi, không cần bận tâm."
Nhớ tới chính sự của chuyến đi Trương Hòa Minh dặn dò hai người:
"Tiểu sư đệ, Phi Phi, tam sư huynh có việc phải rời đi một lát. Các ngươi…" Hắn liếc mắt nhìn bốn phía, vừa hay phía trước là một tửu lầu, liền chỉ tay về đó, "Ở lại đây chờ ta, chạng vạng ta sẽ đến đón."
Chuyến đi lần này của Trương Hòa Minh là để chúc thọ phụ thân tròn tám mươi tuổi. Trương gia vốn giàu có bậc nhất vùng, thường ngày hay làm việc thiện, nên đại thọ gia chủ tổ chức vô cùng long trọng.
Tuy rằng Trương Hòa Minh tu hành, theo đuổi đạo lý cắt đứt hồng trần, nhưng Trục Nguyệt Đỉnh lại không quá khắt khe về chuyện này.
Lịch biến hồng trần, mới có thể chặt đứt hồng trần – đó chính là đạo tu hành của Trục Nguyệt Đỉnh.
Ban đầu, hắn cũng nghĩ đến việc đưa hai người kia đi cùng, nhưng tiệc mừng thọ vốn đông đúc, ồn ào náo nhiệt, hoàn cảnh đó e rằng sẽ khiến bọn họ không được tự nhiên.
Giao túi tiền phồng căng cho Sở Tri Phi, Trương Hòa Minh tiếp tục dặn dò:
"Phi Phi, trông chừng tiểu sư đệ. Muốn ăn gì, uống gì thì cứ gọi món. Nhưng đừng dắt hắn chạy lung tung, ta sẽ không trì hoãn quá lâu, sẽ quay lại nhanh thôi.
"Nhận lấy số tiền dư dả trong tay, Sở Tri Phi vẫn còn có chút mơ hồ. Số bạc này hẳn không ít, trong đầu hắn đã bắt đầu tính toán xem nên dẫn Tinh nhi đi mua gì trước. Trán đột nhiên bị gõ một cái, Sở Tri Phi mới giật mình hoàn hồn."Tiểu tử thối, có nghe thấy không đấy?"
Sở Tri Phi vội vàng đẩy lưng tam sư huynh về phía trước, cười hì hì: "Nghe thấy rồi, nghe thấy rồi! Tam sư huynh mau đi làm việc của huynh đi."
Trương Hòa Minh vẫn có chút không yên tâm, lại dặn Nguyễn Trường Tinh: "Ngoan ngoãn ở đây chờ ta trở về."
Nguyễn Trường Tinh gật đầu, cái đuôi ngựa nhỏ phía sau nhảy nhót theo động tác: "Dạ!"
Chờ đến khi bóng dáng Trương Hòa Minh hoàn toàn khuất trong dòng người, Sở Tri Phi mới vuốt cằm trầm tư: "Tinh nhi, chúng ta thật sự phải ngồi yên ở đây chờ tam sư huynh sao?"
"Đúng vậy, chúng ta đã hứa với tam sư huynh.
"Nguyễn Trường Tinh vừa nói vừa giơ xiên hồ lô, suy nghĩ nên ăn viên nào trước. Sở Tri Phi ước lượng túi tiền trong tay, cảm giác nếu không tiêu bớt thì thật có lỗi với số bạc này. Hắn nghiêng đầu, cười đầy dụ hoặc:"Phía trước còn rất nhiều trò vui, thật vất vả mới xuống núi một chuyến, Tinh nhi không muốn đi xem thử sao?"
Rõ ràng là đang cám dỗ vị tiểu sư đệ vẫn chưa từng trải sự đời.
"Nhưng mà…" Nguyễn Trường Tinh cắn môi, lộ vẻ do dự.
"Ngoan nào, phía trước có bán diều, còn có cả diễn xiếc ảo thuật, chắc chắn vui hơn ngồi đây. Chúng ta chỉ đi một lát rồi về, nhất định sẽ kịp trước khi tam sư huynh quay lại!"
Sở Tri Phi mở to đôi mắt to tròn, mày rậm khẽ nhướn lên, dùng ánh mắt đầy mong chờ năn nỉ tiểu sư đệ của mình. Nguyễn Trường Tinh vốn dĩ trong lòng cũng muốn đi, bị hắn thuyết phục thêm một chút, chút kiên trì ít ỏi liền tan biến.
"Được rồi, nhưng chúng ta phải nhanh chóng trở về đấy."
"Hảo!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!