Chương 15: (Vô Đề)

Sáng sớm, Sở Tri Phi đã chạy đi quấn lấy tam sư huynh.

"Tam sư huynh, chúng ta cùng lên Tinh Nguyệt Phong đi."

Lần đầu tiên cậu tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời, thậm chí còn có chút làm nũng. Nếu đặt vào ngày thường, có đánh chết cậu cũng không thừa nhận mình lại có thể bày ra bộ dạng như tiểu nữ nhi thế này.

Người bị cậu túm lấy cánh tay đang mặc bộ đệ tử phục trắng xanh thống nhất của Trục Nguyệt Đỉnh. Hắn có đôi mắt phượng hẹp dài, ánh nhìn lười biếng thoáng liếc qua Sở Tri Phi, dáng người cao gầy cân xứng, làn da trắng như sứ, ngũ quan tinh tế mà sắc nét, trên người mang theo vẻ phong lưu tiêu sái.

Mái tóc đen như lụa được buộc hờ sau đầu, đuôi tóc khẽ đung đưa theo gió.

"Đi mà, đi mà, đi thôi…

"Sở Tri Phi không ngừng lôi kéo, đã mấy ngày không gặp tiểu sư đệ, nói không chừng giờ này đệ ấy đã lớn hơn một chút rồi. Nửa bên áo ngoài bị Sở Tri Phi túm đến nhăn nhúm, Trương Hòa Minh vẫn chẳng buồn để ý. Hắn lười biếng đáp lại:"Không đi được"

"Tại sao?"

"Bởi vì sư thúc ra lệnh, năm ngày sau mới được phép đi thăm tiểu sư đệ."

"A! Sư thúc sao có thể như vậy, năm ngày liền không được gặp tiểu sư đệ, đệ ấy có thể hay không liền trưởng thành mất rồi?

"Sở Tri Phi thất vọng lầm bầm, nhưng lại không dám lớn tiếng oán trách sư thúc. Trương Hòa Minh nghe thấy, không nhịn được cười:"Đương nhiên là bởi vì mỗi ngày đều có quá nhiều người đến thăm tiểu sư đệ, ngươi không nhìn thấy sắc mặt sư thúc đều sắp đen thành đáy nồi sao?

"Từ ngày Nguyễn Trường Tinh được đưa về, Tinh Nguyệt Phong gần như bị đệ tử Trục Nguyệt Đỉnh giẫm đến sắp vỡ cửa. Ai đến cũng muốn ôm một cái, hôn một cái, đến mức Lạc Đình Sương—người nhận đồ đệ danh chính ngôn thuận—còn chẳng có bao nhiêu thời gian để ôm lấy cậu bé. Dù ngoài mặt không nói gì, nhưng sắc mặt thực sự là ngày càng tối đen. Sở Tri Phi nghi hoặc:"Thật sao? Sư thúc còn có thể có sắc mặt sinh động như vậy à?

"Cái tên tiểu tử thúi này, trong tối ngoài sáng đang chê sư thúc là mặt lạnh băng sơn đây mà! Trương Hòa Minh cười, bóp nhẹ má cậu một cái:"Tiểu sư đệ không lớn nhanh như vậy đâu, năm ngày sau chúng ta lại đi."

"Được rồi."

Nghĩ đến việc năm ngày nữa lại có thể gặp tiểu sư đệ, Sở Tri Phi lập tức vui vẻ trở lại, phấn chấn đi theo sau Trương Hòa Minh. "Sư huynh, ngươi đi đâu vậy?"

"Xuống núi."

"Xuống núi? Ta cũng muốn đi!"

"Không được, tiểu hài tử xuống núi làm gì, mau đi luyện tập ngự kiếm đi."

"Ngươi không mang ta theo thì cũng đừng mong đi, ta đi méc đại sư huynh!"

Trương Hòa Minh lập tức lớn tiếng gọi ra sau lưng: "Đại sư huynh, Phi Phi đang nháo muốn xuống núi!

"Sở Tri Phi tưởng thật, vội quay đầu lại, nhưng phía sau nào có ai? Đến khi quay lại thì Trương Hòa Minh đã ngự kiếm bay thẳng lên không trung! Hắn tức tối, hướng lên không trung hét lớn:"Tam sư huynh, ngươi lại tự mình ngự kiếm phi hành!"

"Còn không mang ta theo cùng, ta muốn méc đại sư huynh, hừ!

"Sở Tri Phi giận dỗi, cảm thấy tam sư huynh quá mức không có nghĩa khí. Sao có thể một mình xuống núi mà không dẫn cậu theo? Cậu còn muốn đi mua lễ vật cho tiểu sư đệ nữa cơ mà! Vừa lầm bầm vừa bước đến trước Lãm Nguyệt Điện, ai ngờ lại thật sự chạm mặt đại sư huynh. Sở Tri Phi lập tức ngừng phàn nàn về của tam sư huynh, ngoan ngoãn kêu:"Đại sư huynh."

Lý Ký Bạch quả nhiên là bậc quân tử đoan chính, bất luận lúc nào cũng mang dáng vẻ điềm tĩnh như mặt nước không gợn sóng. Hắn hỏi: "Tam sư huynh của ngươi đâu?"

"Hắn… Hắn đang ở tỉnh các nghiên cứu tâm pháp."

Sở Tri Phi lo lắng bị đại sư huynh nhìn thấu lời nói dối, vội tìm cớ chuồn đi. "Đại sư huynh, ta cũng phải đi luyện kiếm đây!"

Lý Ký Bạch gật đầu, "Đi đi."

Hắn nhìn theo bóng dáng Sở Tri Phi cuống quít chạy đi, bất đắc dĩ mỉm cười. Làm sao hắn không biết Sở Tri Phi đang lừa mình chứ?

Toàn bộ Trục Nguyệt Đỉnh đều rõ, Trương Hòa Minh và Sở Tri Phi là hai kẻ không bao giờ chịu quy củ, suốt ngày bày trò nghịch ngợm, chẳng bao giờ làm chuyện nghiêm chỉnh. Bảo rằng Trương Hòa Minh ngoan ngoãn ở tỉnh các đọc sách? Chuyện đó chỉ có thể xảy ra khi mặt trời mọc từ phía Tây.

Cách đó không xa, dưới gốc mai, Sở Anh Hoa lặng lẽ quan sát đại đồ đệ của mình. Quân tử như ngọc, đoan chính mẫu mực, khí khái tự nhiên. Lý Ký Bạch đã trưởng thành, trở thành một hình mẫu hoàn mỹ của Trục Nguyệt Đỉnh.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!