Lạc Đình Sương ôm Nguyễn Trường Tinh bước vào hàn ngọc trì, nhẹ nhàng phất tay, lớp sương trắng mỏng manh lập tức tản ra, để lộ một đóa sen đang trôi lững lờ trên mặt nước.
Tiểu hài tử vốn luôn ngoan ngoãn, chưa từng khóc nháo, đột nhiên cựa quậy trong tã lót. Đôi tay nhỏ nhắn trắng nõn như củ sen vươn về phía bông hoa, năm ngón tay mở ra rồi lại khép lại, tựa như muốn bắt lấy thứ gì đó.
Lạc Đình Sương liền nhẹ nhàng bao lấy bàn tay nhỏ bé ấy trong lòng bàn tay mình, giọng nói trầm ấm mà ôn hòa:
"Đừng sợ, sư tôn ở đây."
Tựa như thực sự được lời này trấn an, tiểu hài tử khẽ ư a hai tiếng rồi lại ngoan ngoãn trở lại.
Cánh sen phớt màu hồng nhạt dần dần hé mở, để lộ giữa tâm nhụy một đôi mắt trong veo như suối. Lạc Đình Sương giang hai tay, đôi mắt ấy nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay y, sau đó, y đặt chúng lên đôi mắt của Nguyễn Trường Tinh.
Không cần chờ quá lâu, y chậm rãi thu tay lại—cặp mắt xán lạn như tinh quang kia đã trở về nơi vốn thuộc về nó.
Lần đầu tiên, tiểu hài tử mở mắt, tò mò ngắm nhìn thế giới trong lòng ng ực sư tôn. Ánh mắt trong veo như làn nước mùa thu, lại rực rỡ như trời sao đêm hè.
Hai đời thầy trò, đến giây phút này, Lạc Đình Sương mới thật sự thấy được chính mình trong đôi mắt Nguyễn Trường Tinh.
Y vẫn luôn tin rằng mắt của Nguyễn Trường Tinh hẳn phải rất đẹp, nhưng chỉ khi tận mắt chứng kiến, y mới nhận ra—Mục Lưu Phương quả thật đã phụ bạc đôi mắt này.
Bởi chỉ có Nguyễn Trường Tinh, cùng đôi mắt này, mới là tuyệt phối.
Hai tháng tuổi, tiểu hài tử đã biết cười. Cậu mở miệng, phát ra những thanh âm non nớt đầy ngây thơ, khiến Lạc Đình Sương cảm thấy trong lòng như có một muỗng mật ngọt tan chảy.
Từ đó, cuộc sống nuôi dạy đồ đệ của Lạc Đình Sương chính thức bắt đầu.
Việc Tinh Nguyệt phong có một tiểu đồ nhi khiến toàn bộ Trục Nguyệt đỉnh từ trên xuống dưới đều bận rộn.
Sở Anh Hoa dẫn theo một loạt đệ tử, trên tay mang theo vô số vật dụng, ùn ùn kéo lên Tinh Nguyệt phong—từ quần áo trẻ con, nôi, đồ chơi nhỏ, đến cả những cuốn sách nuôi dạy trẻ.
Dù rằng mọi vấn đề ăn mặc đã được Lạc Đình Sương sắp xếp thỏa đáng, nhưng tấm lòng yêu quý của Sở Anh Hoa đối với sư điệt cũng khó mà từ chối.
Chỉ là, khi nhìn mấy cuốn sách dưỡng dục trẻ con kia, Lạc Đình Sương chỉ khẽ liếc mắt một cái, thản nhiên để mặc. Trong tẩm điện của của y vốn đã có một chồng sách lớn, từng trang đều đã bị giở đến sờn cũ.
Sở Anh Hoa nào biết điều này, vẫn kiên nhẫn tận tình khuyên bảo, truyền lại kinh nghiệm nuôi dưỡng Sở Tri Phi của mình. Lá trà xanh biếc xoay tròn trong ly sứ trắng hết lần này đến lần khác, đến mức đệ tử châm trà cũng bắt đầu cảm thấy tay mỏi nhừ.
May thay, Nguyễn Trường Tinh ngủ trong nôi bỗng nhiên ê a hai tiếng, khiến Sở Anh Hoa cuối cùng cũng dừng lại bài giảng của mình, đứng dậy bước đến.
Hắn nhẹ nhàng bế tiểu hài tử vừa tỉnh dậy lên, động tác thuần thục hơn Lạc Đình Sương rất nhiều.
Có lẽ vì thấy người lạ, Nguyễn Trường Tinh không lập tức khóc, chỉ mở to đôi mắt trong veo, long lanh nước, ngây ngô nhìn chằm chằm Sở Anh Hoa.
Làn da phấn nộn tựa như tuyết, còn trắng hơn cả hoa đào tháng Ba; đôi mắt trong veo như lưu ly, tựa mặt nước xanh biếc khẽ lay động. Nguyễn Trường Tinh không chớp mắt mà nhìn Sở Anh Hoa, khiến lòng hắn mềm nhũn ngay tức khắc.
"Ai da, thật là một bảo bối đáng yêu."
Sở Anh Hoa khẽ vỗ nhẹ, cưng nựng nói: "Sao lại ngoan đến vậy chứ, Tiểu Tinh Nhi."
Sau đó, hắn nghiêng đầu hỏi Lạc Đình Sương: "Chắc là đói tỉnh rồi phải không? Có phải đến giờ uống sữa không?"
Lạc Đình Sương duỗi tay định đón lấy hài tử, nhưng chưa kịp chạm vào, Sở Anh Hoa đã nhanh chóng né qua, quay sang bảo đệ tử đang châm trà: "Mau lấy sữa dê tươi hôm nay mang đến đây."
Hắn muốn tự tay cho Tiểu Tinh Nhi ăn.
Lạc Đình Sương nhìn bàn tay còn dang dở giữa không trung, sắc mặt thoáng sa sầm.
Không phải Sở Anh Hoa cố tình tranh giành đồ đệ với sư đệ của mình, chỉ là Tiểu Tinh Nhi quá ngoan, ai nhìn cũng muốn ôm vào lòng mà cưng chiều.
Hơn nữa, dù hắn cũng từng nuôi con, nhưng con trai hắn—Sở Tri Phi—từ nhỏ đã nghịch như khỉ, mỗi lần bế vào lòng cho uống sữa đều không ngừng giãy giụa, hoàn toàn không giống Tiểu Tinh Nhi ngoan ngoãn dịu dàng thế này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!