Trần Hải chưa từng nghĩ tới chuyện này.
Nương tử của hắn mang thai suốt mười tháng, chịu bao vất vả sinh hạ hài tử, vậy mà đứa trẻ lại có khuyết tật bẩm sinh.
Con hắn đến nay vẫn chưa từng mở mắt.
Hắn đã mời mấy vị đại phu đến xem, nhưng ai nấy đều chỉ lắc đầu thở dài, nói rằng đây là trời sinh, không cách nào chữa trị.
Nếu gia cảnh giàu có, bọn họ còn có thể yên tâm mà nuôi dưỡng đứa trẻ cả đời. Nhưng Trần Hải nhìn lại căn nhà cũ kỹ sắp dột nát, nhìn bộ quần áo chắp vá trên người mình, chỉ có thể bất lực thở dài, trong lòng trĩu nặng lo âu.
Trong phòng, nương tử hắn nhịp nhàng đung đưa chiếc nôi gỗ. Nhìn đứa con đang say ngủ bên trong, nàng lại nhớ đến bóng dáng trầm mặc của phu quân.
Một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
"A Hải, chúng ta phải làm sao bây giờ?
"Nàng đi ra cửa, tay phải yếu ớt tựa lên khung cửa, nói xong liền bật khóc, nước mắt từng dòng lăn dài trên má. Trần Hải không biết mình đã thở dài bao nhiêu lần, chỉ buồn bã đáp:"Còn có thể làm sao nữa? Đây là con của chúng ta… nàng nỡ lòng nào bỏ rơi nó sao?
"Câu nói ấy khiến nương tử hắn như bừng tỉnh. Nàng sợ nhất là Trần Hải sẽ nhẫn tâm bỏ rơi đứa bé. Nhưng nghĩ đến tương lai, nuôi lớn một đứa trẻ tàn tật là chuyện vô cùng khó khăn đối với gia đình nghèo khó này. Nàng đứng lặng ở ngưỡng cửa, ánh đèn dầu vàng nhạt hắt lên khuôn mặt đầy u sầu. Bàn tay siết chặt góc áo, đôi môi tái nhợt khẽ mím lại. Nàng chần chừ hồi lâu, cuối cùng mới nghẹn ngào cất lời:"Vậy… chúng ta phải làm sao bây giờ? Phải nuôi nấng nó thế nào đây? Sau này lớn lên, nó biết làm gì để sống?"
Đêm khuya yên tĩnh, bầu trời lấp lánh những vì sao.
"Ta…ta không biết.
"Trần Hải lắc đầu. Hắn đã săn bắn suốt mấy chục năm, dựa vào sức khỏe cường tráng và đôi mắt tinh tường để kiếm sống. Nhưng giờ đây, đối mặt với đứa con mù lòa và tương lai mịt mờ, hắn thật sự không biết phải làm sao. Bầu không khí rơi vào trầm mặc. Trần Hải cúi đầu, mày nhíu chặt, còn nương tử hắn chỉ lặng lẽ rơi nước mắt. Giữa khoảng lặng đau thương ấy, một vạt áo trắng khẽ phất qua, cắt ngang màn đêm. Nương tử của Trần Hải là người đầu tiên phản ứng, nhưng còn chưa kịp lau đi giọt nước mắt lăn dài trên má."Ngươi là…"
Lạc Đình Sương đã bình thản lên tiếng:
"Ta có thể giúp các ngươi."
Trần Hải lập tức đứng dậy, chắn trước mặt nương tử, ánh mắt cảnh giác, khuôn mặt lộ rõ vẻ đề phòng.
"Ngươi là ai?"
Lạc Đình Sương khoanh tay đứng thẳng, bạch y phiêu dật, quanh thân toát lên khí chất nghiêm nghị chính trực.
"Ta là Lạc Đình Sương, đến từ Trục Nguyệt Đỉnh."
Vừa nghe đến ba chữ "Trục Nguyệt Đỉnh
", Trần Hải thoáng sững sờ. Nơi đó, dù không tu tiên, bọn họ cũng đã từng nghe danh."Ngươi… ngươi thật sự là Lạc Tiên Quân?"
"Đúng vậy."
Lạc Đình Sương gật đầu, ánh mắt sâu thẳm, lời nói trầm ổn mà kiên định.
"Nếu các ngươi đồng ý, ta có thể đưa hài tử về Trục Nguyệt Đỉnh, thu nhận làm đồ đệ, nuôi dạy nó thành tài."
Một lời hứa hẹn.
Thanh nhã cao quý, trang nghiêm vững chắc.
Khí chất quanh thân Lạc Đình Sương khiến Trần Hải không tự chủ mà tin phục.
Hắn lặng im một khoảnh khắc, rồi quay đầu nhìn nương tử đang đứng phía sau. Hai vợ chồng lặng lẽ trao đổi ánh mắt, không cần lời nói, nhưng đã ngầm hiểu rõ quyết định.
Chỉ bằng một ánh mắt ra hiệu, Trần Hải đã khiến nương tử xoay người vào phòng, cẩn thận ôm đứa trẻ đang ngủ say ra ngoài.
Trần Hải đón lấy hài tử, ánh mắt đầy lưu luyến, băn khoăn nhìn khuôn mặt trắng như tuyết của con.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!