Chương 12: (Vô Đề)

Suốt 33 ngày, hồn phách của Nguyễn Trường Tinh ngâm trong Tẩy Hồn Trì.

Suốt 33 ngày, Lạc Đình Sương đứng bên ao trông chừng.

Ngày thứ 34.

Sương mù quanh năm bao phủ Trục Nguyệt Đỉnh bị ánh dương sớm xua tan, nhẹ nhàng tản ra, triền miên quấn quýt mà dần chia ly với núi non, rừng thẳm.

Lạc Đình Sương đưa tay, chậm rãi đón lấy hồn phách đã được tiên nguyên bao bọc ra khỏi Tẩy Hồn Trì.

33 ngày, thoát thai hoán cốt.

Hồn phách giờ đây đã cường kiện hơn rất nhiều so với lúc vừa mang về. Ngay cả đốm lửa nhỏ yếu ớt kia, giờ cũng có sức sống hơn, không còn dáng vẻ mong manh như chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đủ thổi tan.

Vừa mới tháo bỏ tiên nguyên giam cầm, hồn phách liền lập tức nhảy đến lòng bàn tay Lạc Đình Sương, ngoan ngoãn kề sát lên ngón tay cái, dán chặt không rời.

Lạc Đình Sương khẽ mỉm cười.

Y nâng hồn phách lên, nhẹ nhàng cọ sát bên má, giọng nói ôn nhu vô cùng:

"Tinh nhi ngoan."

Ngón tay y khẽ chạm vào đốm sáng trắng đang vui vẻ đong đưa trong không khí, trong lòng tràn ngập niềm vui sướng.

Sau đó, y mang theo hồn phách của Nguyễn Trường Tinh xuống núi.

Dưới chân Trục Nguyệt Đỉnh có một thôn xóm nhỏ, chỉ có hơn mười hộ dân sinh sống, chủ yếu dựa vào săn bắn và trồng trọt để mưu sinh.

Trần Hải là thợ săn giỏi nhất trong thôn.

Hắn cao to, thân hình vạm vỡ, làn da rám nắng do quanh năm phơi sương gió. Khi cười để lộ hàm răng trắng sáng, khiến cả người toát lên vẻ chất phác, chân thật.

Mấy năm trước, Trần Hải dựa vào nghề săn bắn kiếm tiền cưới vợ. Trong nhà, cha mẹ mất sớm, hắn sống cô độc nhiều năm, chỉ mong có thể lấy vợ, sinh con, gây dựng một gia đình nhỏ yên ấm.

Vợ thì đã cưới, nhưng mãi vẫn chưa có con.

Trần Hải thương vợ, chưa từng oán trách nửa lời. Thế nhưng, trong lòng hai vợ chồng đều âm thầm lo lắng. Họ đã đến miếu Quan Âm cầu tự không biết bao nhiêu lần, Trần Hải thậm chí còn sợ rằng việc săn bắn giết chóc nhiều làm tổn hao phúc báo, liền dứt khoát từ bỏ nghề, chuyển sang làm ruộng, mỗi ngày vác cuốc ra đồng từ sáng sớm đến tối mịt.

Nhà Trần Hải nằm ở rìa thôn, cách những hộ khác một đoạn.

Lạc Đình Sương đến nơi, vừa lúc thấy Trần Hải đang vác cuốc xuống ruộng.

Trong sân, vợ Trần Hải đang giặt quần áo, còn Lạc Đình Sương thì đứng dưới gốc cây ngô đồng, ngoài hàng rào tre mà lặng lẽ quan sát.

Ngôi nhà nhỏ lợp ngói đất, dù đơn sơ nhưng được dọn dẹp sạch sẽ. Dựa vào tường, có một mái lều tranh nhỏ để tránh nắng.

Nương tử nhà họ Trần dáng người trung bình, dung mạo không xuất sắc, nhưng khuôn mặt hiền hòa, ánh mắt dịu dàng, có vẻ là một nữ nhân ôn nhu, hiền thục.

Lạc Đình Sương nhìn tất cả, y cảm thấy hài lòng.

Để Nguyễn Trường Tinh sinh ra trong một gia đình như vậy, có lẽ cũng không phải lựa chọn tồi.

Vật nhỏ trong ngực tựa hồ cảm nhận được điều gì, khẽ nhúc nhích, rồi thò đầu ra khỏi vạt áo Lạc Đình Sương. Nó nhìn quanh một chút, sau đó vui vẻ nhảy lên lòng bàn tay đã mở sẵn của y.

Lạc Đình Sương mỉm cười, lặng lẽ nhìn hồn phách một lát, ngón trỏ chạm nhẹ lên đốm sáng đang đong đưa. Hồn phách nhỏ lập tức chìm vào giấc ngủ say.

"Đi thôi, sư tôn rất nhanh sẽ mang con về nhà.

"Theo làn khói trắng nhẹ nhàng, hồn phách tiến vào trong bụng nương tử nhà họ Trần. Khoảnh khắc ấy, bầu trời vốn trong xanh lập tức nổi một tầng vần vũ mây dày."Hôm nay trời trong như vậy, sao nói chuyển liền chuyển.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!