Trong Tu Tiên giới có một chuyện bị người đời đàm tiếu không ngớt.
Nguyễn Tố Y, người được xưng tụng là đệ nhất mỹ nhân Tu Tiên giới, lại tư thông với Dạ Lâm Uyên, trưởng lão Ma giới. Hai người tự định chung thân, nhưng khi chuyện này bại lộ, cả tiên ma lưỡng đạo đều không thể dung thứ.
Dạ Lâm Uyên tàn sát một số đệ tử Thanh Hư môn, khiến chưởng môn Thanh Hư môn – cũng chính là sư tôn của Nguyễn Tố Y – hợp lực với các môn phái khác trong Tu Tiên giới, đại chiến với Dạ Lâm Uyên tại Vọng Hà phong.
Sau cùng, Tu Tiên giới đồng minh chịu tổn thất nặng nề nhưng cũng thành công gi ết chết Dạ Lâm Uyên.
Từ Dật Thanh, vì tình nghĩa thầy trò, đã tha mạng cho Nguyễn Tố Y. Thế nhưng, nàng cùng hài tử chưa kịp ra đời của mình trở thành cái gai trong mắt Tu Tiên giới, bị phỉ nhổ và truy đuổi. Từ đó, hai mẹ con lưu lạc, sống cuộc đời trốn tránh khắp nơi.
Đã sáu năm trôi qua kể từ ngày đó.
Thôn trang nhỏ nằm giữa trời đông lạnh lẽo càng thêm yên bình và tĩnh lặng. Trên mái hiên đơn sơ của một căn nhà tranh treo một chiếc chuông gió, tua rua làm từ vải bông đã cũ. Cơn gió mang theo hương mai lạnh thoảng qua, làm chuông khẽ lay động, phát ra những tiếng leng keng thanh thúy.
Dưới hiên nhà, một thiếu phụ tuổi ngoài đôi mươi ngồi lặng lẽ. Mái tóc nàng được buộc gọn bằng một dải lụa có màu sắc và hoa văn giống với tua rua trên chuông gió.
Nàng tập trung vào từng đường kim mũi chỉ, gương mặt tú lệ dưới ánh sáng nhạt càng thêm tinh tế xuất trần.
"Mẫu thân.
"Một đứa trẻ chừng năm, sáu tuổi chạy vội tới. Nguyễn Tố Y ngẩng đầu, ánh sáng chiếu lên gương mặt nàng, vô tình làm lộ ra vài nếp nhăn nơi khóe mắt. Năm tháng và những khó khăn đã khắc sâu dấu vết lên con người nàng."Sao vậy?
"Nguyễn Tố Y mở rộng vòng tay, đứa trẻ liền nhào vào lòng nàng. Nhìn kỹ, trên gương mặt non nớt có vài vết bầm tím, quần áo cũng dính đầy bùn đất. Nguyễn Tố Y nhẹ nhàng phủi sạch bùn đất trên áo con, tay khẽ vuốt những vết thương trên mặt đứa bé, giọng nói tràn đầy yêu thương lẫn xót xa:"Có đau không, Tinh nhi?"
Nguyễn Trường Tinh lắc đầu:
"Không đau. Mẫu thân, chúng ta lại phải đi, bọn họ tới rồi."
"Bọn họ
"chính là những kẻ từ Tu Tiên giới, luôn coi hai mẹ con nàng là nỗi sỉ nhục và không ngừng truy đuổi. Suốt những năm qua, dù liên tục chuyển nhà, hai mẹ con vẫn không thể thoát khỏi sự dòm ngó của thế nhân. Những kẻ đó giống như cái bóng bám riết phía sau, dùng những lời cay nghiệt để nhắc nhở họ về cái gọi là"tội ác
", đôi khi thậm chí còn dùng cả bạo lực để trừng phạt. Dưới bầu trời xám xịt, Nguyễn Tố Y lặng lẽ nhìn con mình. Một đứa trẻ mới sáu tuổi đã biết giấu đi nỗi đau, không để mẫu thân lo lắng. Nàng biết Tinh nhi rất hiểu chuyện, nhưng lòng nàng vẫn không khỏi đau xót."Chúng ta cùng thu dọn đồ đạc đi, mẫu thân giúp con?"
Nguyễn Trường Tinh kéo tay mẫu thân, giọng đầy kiên quyết: "Không cần đâu, mẫu thân vẫn chưa khỏe hẳn. Con lớn rồi, có thể tự làm mà."
Nguyễn Trường Tinh kéo mẫu thân vào nhà, "Mẫu thân nhanh lên, bọn họ sắp đuổi tới rồi."
Nhìn con trai hiểu chuyện, Nguyễn Tố Y khẽ lau nước mắt, khẽ gật đầu: "Được rồi."
Hành lý không nhiều, bọn họ nhanh chóng thu dọn xong, kịp lên đường trước khi mặt trời lặn.
Ban ngày, mặt trời vẫn còn mang theo chút hơi ấm, nhưng đến tối, gió lạnh ào ào kéo tới, từng cành khô bị gió thổi vang lên những âm thanh khô khốc. Đó là dấu hiệu của tuyết rơi.
Bọn họ vội vã đi suốt đêm, mong tìm được chỗ trú trước khi tuyết đổ xuống. Thế nhưng, lần này tuyết đến quá nhanh, từng bông tuyết lớn như lông ngỗng bắt đầu rơi dày đặc giữa đêm khuya.
Suốt ba ngày liền, tuyết vẫn không ngừng rơi.
Nguyễn Trường Tinh nép trong lòng mẫu thân, cơ thể run lên vì lạnh. Bọn họ tạm lánh sau một đống cỏ khô, cố tìm chút hơi ấm.
Nguyễn Tố Y sờ trán con, cảm thấy hơi nóng.
Lo lắng dâng lên, nàng vội lấy quần áo trong túi ra, quấn chặt con mình. Dù vậy, cơ thể nhỏ bé vẫn khẽ run lên từng đợt.
Bụng đói cồn cào khiến Nguyễn Trường Tinh trằn trọc không ngủ được. Cơn sốt lại làm đầu óc cậu mơ màng, bàn tay nhỏ bé len lỏi ra khỏi lớp quần áo cũ, khẽ nắm lấy tóc mẫu thân, miệng lẩm bẩm:
"Mẫu thân, con đói."
Nguyễn Tố Y không thể kìm nén được nữa, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên gương mặt. Nàng dịu dàng vỗ về con:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!