Dưới sự sắp đặt của Lạc Đình Sương, Nguyễn Trường Tinh không cần lo nghĩ gì, chỉ việc đi theo nàng. Hành trình diễn ra chậm rãi, tựa như một cuộc du ngoạn nhàn nhã không mục đích.
Mỗi khi đi ngang qua một nơi nào đó, họ lại dừng chân vài ngày, chẳng hề bận tâm đ ến chính sự, chỉ đơn thuần thưởng ngoạn cảnh sắc. Cứ thế mà đi đi dừng dừng, cuối cùng họ đặt chân đến một trấn nhỏ.
Núi xanh vây quanh, mưa phùn lất phất, so với Bình Thành, nơi này yên tĩnh hơn rất nhiều.
Như thường lệ, Lạc Đình Sương cùng cậu dạo chơi suốt một ngày.
Nguyễn Trường Tinh sau một giấc ngủ, giật mình tỉnh dậy mới canh hai. Cậu đẩy cửa sổ ra, chỉ thấy màn đêm thăm thẳm, bầu trời sao lấp lánh nhưng bị tầng mây che phủ một nửa, ánh sáng lờ mờ u tối.
Dạo gần đây, cậu rất dễ mệt mỏi, thường đang vui chơi lại vô thức tựa vào đầu gối hoặc trong lòng Lạc Đình Sương mà ngủ quên.
Mơ hồ cảm thấy có điều bất thường, nhưng cậu chỉ cho rằng bản thân đã tiêu hao quá nhiều tinh thần vì những điều mới mẻ, nên cũng không bận lòng đi hỏi han Lạc Đình Sương.
Gió lạnh lùa vào mặt khiến cậu tỉnh táo hơn đôi chút.
Đúng lúc này, cánh cửa khẽ mở. Không cần nhìn, Nguyễn Trường Tinh cũng biết người đến là ai. Cậu khẽ cong môi, nở một nụ cười nhàn nhạt: "Sư tôn."
Có lẽ vì vừa hứng gió lạnh, giọng cậu cũng trong trẻo hơn bình thường, tựa như tiếng chuông bạc khẽ vang trong gió.
Lạc Đình Sương liếc nhìn cậu một cái, có phần hài lòng khi cuối cùng cậu cũng nhớ khoác thêm áo. Y chậm rãi tiến lại gần, nhưng cơn gió rét lùa vào vẫn khiến y hơi cau mày. Y đưa tay định đóng cửa sổ, lại bị Nguyễn Trường Tinh ôm lấy cánh tay, đôi mắt chớp chớp, trông vừa đáng thương vừa làm nũng.
Bộ dạng này của cậu từ nhỏ đã luyện thành thục, đến giờ càng thêm nhuần nhuyễn.
Lạc Đình Sương thở dài, thu tay lại, nhẹ nhàng xoa chóp mũi cậu. Đầu mũi vì lạnh mà ửng đỏ, trông chẳng khác nào một nét phấn hồng điểm lên khuôn mặt trắng trẻo.
Nguyễn Trường Tinh cong mắt cười, đầy vẻ lấy lòng. Lạc Đình Sương đưa tay ôm cậu vào lòng, tay áo rộng phủ lên lưng cậu. Y nhẹ xoay người, dùng chính mình che chắn cơn gió rét, để Nguyễn Trường Tinh vẫn có thể ngắm cảnh ngoài cửa sổ mà không bị lạnh.
Nguyễn Trường Tinh rất tự giác, chỉ để lộ đôi mắt nhìn ra bên ngoài. Trên bầu trời, những vì sao lấp lánh không ngừng chớp tắt. Cậu cảm thấy có chút nhàm chán, liền bắt chước, mỗi khi ngôi sao nhấp nháy một lần, cậu cũng chớp mắt theo.
Lúc này, Lạc Đình Sương chợt lên tiếng: "Tinh nhi, sư tôn sắp ra ngoài mấy ngày. Ta đã gửi tin cho chưởng môn sư bá của con, qua một ngày nữa sẽ có sư huynh đến bầu bạn cùng con."
Nguyễn Trường Tinh ngẩng đầu khỏi lòng y, ánh mắt mang theo chút nghi hoặc: "Sư tôn muốn đi đâu? Vì sao không mang con theo cùng?"
Lạc Đình Sương thoáng dừng lại, rồi chậm rãi đáp: "Sư tôn... có chút việc riêng cần giải quyết."
Đôi mắt trong trẻo của Nguyễn Trường Tinh khẽ lóe lên vài phần suy tư, sau đó hàng mi dài rủ xuống. Giọng cậu nh ỏ nhẹ, như thì thầm với chính mình: "Con không phải cũng là việc riêng của sư tôn sao?"
Lạc Đình Sương nghe rõ từng lời, lòng như có dòng nước suối âm thầm chảy qua. Y khẽ xoa đầu cậu, ánh mắt dịu dàng lướt qua gương mặt cúi thấp: "Đương nhiên rồi, Tinh nhi chính là việc riêng quan trọng nhất của sư tôn."
Y không nói sẽ đi làm gì, Nguyễn Trường Tinh cũng không hỏi thêm, chỉ nhẹ giọng bảo: "Sư tôn nhớ trở về sớm một chút. Chúng ta đã rời nhà nửa tháng, con muốn trở về rồi."
Lạc Đình Sương lại một lần nữa ôm cậu vào lòng, nhẹ giọng nói: "Được rồi, chờ ta trở về, chúng ta sẽ cùng nhau về nhà."
Nguyễn Trường Tinh không mấy hào hứng, chỉ lười biếng tựa cằm lên vai y, lặng lẽ ngắm nhìn ngôi sao nơi chân trời dần chìm vào màn đêm.
Giữa cơn mơ màng, cậu cảm giác có người vào phòng. Một đôi tay mang hơi lạnh khẽ lướt qua gương mặt cậu, sau đó, một điểm ấm áp chạm nhẹ giữa chân mày. Hương thơm quen thuộc vấn vít quanh chóp mũi.
Khi tỉnh lại, cậu thấy trên bàn còn lưu lại một bức tiểu tiên, liền biết rằng Lạc Đình Sương đã rời đi.
Những lời dặn dò tối qua đã nhắc kỹ một lần, đến mức cuối cùng, Nguyễn Trường Tinh còn ngủ thiếp đi trong lòng y.
Cậu mặc y phục chỉnh tề, vừa vặn lúc tiểu nhị của quán trọ gõ cửa đúng hẹn, mang bữa sáng tới.
Vừa dùng bữa, cậu vừa suy tư. Theo lời Lạc Đình Sương, ngày mai sẽ có sư huynh đến tìm cậu, nhưng không biết sẽ là vị nào? Còn hôm nay, cậu phải trải qua một ngày dài thế nào đây?
Dù rằng Lạc Đình Sương đã sắp xếp chu toàn, từ ba bữa ăn đều có tiểu nhị mang đến đúng giờ, đến cả thoại bản để giết thời gian cũng đã chuẩn bị sẵn, nhưng Nguyễn Trường Tinh lại không muốn cứ ở mãi trong phòng cả ngày.
Cậu dùng khăn lau tay, rồi chắp tay sau lưng, đi dạo một vòng quanh phòng. Khi đến gần cửa sổ, chợt nghe thấy bên ngoài tiếng ồn ào náo nhiệt, dường như có chuyện gì đang diễn ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!