Chương 16: (Vô Đề)

Tấm lụa nguyệt bạch được trải ngay ngắn trên giường, người nằm trên đó khép hờ đôi mắt, những đường nét sắc lạnh trên khuôn mặt dù được ánh nắng sớm nhu hòa bao phủ vẫn không hề giảm đi vẻ xa cách.

Hàng mi dài khẽ rung động hai lần, khiến vài tia sáng nhẹ nhàng lay động theo. Đôi mắt hẹp dài mở ra, tựa như vén qua tầng mây để lộ ra một tia sáng trong trẻo, không hề mang theo chút uể oải nào của người vừa tỉnh giấc.

Trên ngực y có một sinh vật nhỏ bé đang động đậy dưới lớp chăn, chầm chậm cựa quậy.

Sau một hồi nỗ lực, cái đầu tròn trĩnh cuối cùng cũng chui ra khỏi chăn. Những sợi tóc tán loạn rơi xuống khuôn mặt nhỏ nhắn, khiến gương mặt trông càng thêm bé xíu.

Có lẽ do bị hơi ấm trong chăn bao phủ quá lâu, hai bên má phấn nộn của bé giống như những cánh phù dung mới nở trong ngày hè, ửng hồng, mềm mịn như có thể tan ra trong ánh sáng.

Đôi mắt sáng tựa bầu trời đầy sao đảo một vòng, bất chợt chạm phải ánh nhìn đã dõi theo mình từ lâu. Ngay tức khắc, vì vui sướng mà những vì sao trong mắt bé cong thành hình trăng non.

Nguyễn Trường Tinh vội bò về phía trước, hai tay ôm lấy cổ Lạc Đình Sương, cười khanh khách hai tiếng, tiếng cười giòn tan lanh lảnh như đánh thức cả buổi sớm, khiến ánh nắng cũng trở nên tinh nghịch hơn vài phần.

"Sư tôn, đói đói.

"Bé vùi vào lồ ng ngực Lạc Đình Sương, gò má mềm mại cọ cọ nơi xương quai xanh, làm nũng không chút che giấu. Lạc Đình Sương một tay đỡ lấy vòng eo tròn trịa của bé, tay còn lại luồn vào trong chăn, nhẹ nhàng chạm vào bụng nhỏ,"Đói bụng à?

Sư tôn sờ xem nào."

Bàn tay mang theo hơi lạnh nhẹ nhàng lướt qua, không hề dùng sức, lại khiến Nguyễn Trường Tinh bật ra một chuỗi tiếng cười giòn tan, sau đó lăn qua lăn lại trên người sư tôn, giọng nũng nịu: "Sư tôn, nhột quá."

Lạc Đình Sương thu tay lại, ôm chặt bé vào lòng, cố định đứa nhỏ nghịch ngợm đang không ngừng vặn vẹo. Nhìn bé cười đến không thở nổi, y cũng không nhịn được cong môi cười theo.

Đợi đến khi Nguyễn Trường Tinh ngoan ngoãn rúc vào lòng y, Lạc Đình Sương đưa tay từng chút chải vuốt mái tóc rối bù của bé. Khi những sợi tóc mềm mại đều ngoan ngoãn nằm gọn về phía sau, y mới dịu dàng đặt một nụ hôn nhẹ lên trán bé.

Nguyễn Trường Tinh ngồi ngoan trên giường, lặng lẽ chờ sư tôn giúp mình rửa mặt và súc miệng.

Sau khi hoàn tất một loạt công việc buổi sáng, Lạc Đình Sương ôm cục bột nhỏ thơm tho sạch sẽ, bước đến trước tủ quần áo, chuẩn bị cho nghi thức thường ngày – chọn trang phục cho tiểu đồ nhi.

"Hôm nay muốn mặc bộ nào?"

Tủ quần áo xếp ngay ngắn đủ loại y phục với màu sắc và kiểu dáng phong phú, tất cả đều được may đo riêng cho Nguyễn Trường Tinh. Ngoài y phục từ xưởng may của Trục Nguyệt Đỉnh, các sư huynh sư tỷ mỗi lần xuống núi đều không quên mang về cho tiểu sư đệ những món đồ chơi mới lạ cùng y phục tinh xảo.

Dần dần, Nguyễn Trường Tinh chưa từng phải mặc lại bộ đồ nào quá hai lần.

Bé con nghiêm túc quan sát một vòng, cuối cùng vươn bàn tay nhỏ chỉ vào bộ áo ngoài màu thiên thanh, nền lụa mượt mà thêu hoa hải đường.

Thuần khiết, thanh nhã, như một đóa hải đường nhỏ được nuôi dưỡng nơi cung trăng.

Giờ phút này, đóa hải đường nhỏ lại đang ngồi trên một chiếc lá sen, chống cằm đùa nghịch cùng đàn cá chép đỏ trong ao.

Bên ngoài Tinh Nguyệt Điện có một hồ nước, trên mặt hồ dựng một thủy tạ bát giác. Lá sen xanh biếc vươn cao, như những chiếc dù lớn nhỏ đan xen. Trong hồ nuôi mấy con cá chép đỏ, chỉ bằng bàn tay nhưng lại linh hoạt tựa như đã thành tinh.

Chúng rất biết cách khiến Nguyễn Trường Tinh vui vẻ, lâu dần liền trở thành những người bạn nhỏ ngày thường của bé.

Lá sen nằm ngay ngắn trên mặt nước, chẳng hề nghiêng lệch dù đang nâng đỡ một thân hình bé nhỏ. Nguyễn Trường Tinh vươn ngón trỏ, nhẹ nhàng triệu hoán những chú cá chép đang tung tăng bơi lội. Cá chép vẫy đuôi, xuyên qua từng vòng gợn sóng nhô đầu lên, phun ra một bọt nước trong suốt.

Qua lớp màng nước mỏng manh, đầu ngón tay nhỏ bé chạm nhẹ vào miệng cá, cá chép vẫy đuôi càng hăng say, sau đó bọt nước vỡ tan giữa không trung, hóa thành vô số giọt nước nhỏ, đọng lại trên ngón tay và mu bàn tay, mang theo chút lành lạnh.

Nguyễn Trường Tinh lại cười khanh khách, tiếng cười trong trẻo lanh lảnh.

Ngồi trong đình đọc sách, Lạc Đình Sương bị tiếng cười ấy thu hút, khóe môi khẽ cong, ý cười kéo dài mãi không tan.

Tiếng cười của Nguyễn Trường Tinh khiến Lạc Đình Sương cảm thấy an lòng. Khi nghe tiếng cười ấy, y dường như có thể quên đi những năm tháng lặn lội khắp trời Nam biển Bắc đầy gian khổ, quên đi những tháng ngày lo sợ và hoài nghi khi cầu mà không được.

Y đã mang Nguyễn Trường Tinh trở về, tận mắt nhìn bé mở đôi mắt lần đầu tiên, tận tay dìu dắt từng bước đi run rẩy, tận tai nghe bé bập bẹ gọi tiếng "Sư tôn" đầu tiên.

Cuối cùng, y cũng có thể thấy một Nguyễn Trường Tinh trọn vẹn—một hài tử chưa từng trải qua sóng gió hay trắc trở, không phải đuổi theo một con đường mịt mù dưới hoàng hôn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!