Trương Dương nhìn Lucas bằng ánh mắt đầy khinh bỉ, khóe miệng nhếch lên một nụ cười giễu cợt. "Ngươi nghĩ ngươi là ai? Ngươi chỉ là một kẻ bị cha ruột bỏ rơi để ông ta dễ dàng lấy vợ mới mà thôi."
"Chủ bá đây là bị ba mẹ bỏ rơi sao, tỷ tỷ có thể lo cho nhóc."
"Batman cũng không bằng chủ bá, xin chia buồn."
"Đây chỉ là trò chơi thôi mà, các ngươi cứ nghĩ cái gì vậy."
Trương Dương khẽ nhếch môi, ánh mắt đầy vẻ đắc ý nhìn Lucas.
"Nếu ngươi chịu giúp ta thoát khỏi đây thì ta có thể cân nhắc xem có nên nhận ngươi làm người dưới trướng của ta không."
Trái ngược với sự mong đợi của Trương Dương thì Lucas hoàn toàn không tỏ ra cái gì buồn bã. Hắn lại gần, cúi người ghé sát vào tai Trương Dương, giọng nói đầy chế giễu.
"Thì sao? Ngươi tưởng mấy lời nhảm nhí đó có thể đe doạ ta? Đáng tiếc."
Nụ cười của Trương Dương bỗng cứng lại, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu, "Ngươi không sợ bị đuổi đi sao?."
Lucas nhướn mày, ánh mắt đầy khinh bỉ nhìn hắn.
"Mạng sống quan trọng hơn hay tiền quan trọng hơn?."
Không để Trương Dương kịp phản ứng, Lucas tiếp tục nói.
"Ngươi có hai lựa chọn, một là để ta ném ngươi xuống, hai là cút ra xa ra."
"Ngươi không thể làm vậy, ta là phó thuyền trưởng!" Trương Dương hét lên, giọng đầy tuyệt vọng.
Lucas dơ lên cây đao, từ bên cạnh cổ hắn sượt quá, "Ngươi nên may mắn vì ta là người tuân thủ pháp luật, nếu không ta đã chém ngươi rồi! Đừng có xuất hiện ở trước mặt bọn ta, cút!".
Trương Dương bị dọa đến run lên, mắt nhìn bên cạnh Emma cùng Amery.
"Tưởng lão tử cùng ngươi đùa sao?" Lucas quát lớn, tay chém mạnh vào ống thông gió, tạo ra một lỗ lớn trên thanh sắt.
Trương Dương hét lên một tiếng, không nghĩ tới Lucas nhanh như vậy liền trở mặt không nhận người.
Trương Dương nhặt lên ba lô phía sau lưng, nhanh chóng từ phía Lucas bò đi về phía ngược lại.
"Như vậy có phải quá đáng không?" Amery nhìn cảnh tượng trước mắt, giọng có chút lo lắng.
"Hắn muốn g·iết chúng ta, vậy tại sao chúng ta phải tha cho hắn?" Lucas hờ hững xua tay, vẻ mặt không chút cảm xúc.
"Vậy giờ làm sao chúng ta có thể lên lầu trên được? Chìa khóa bị hắn cầm đi rồi." Emma cau mày, giọng đầy nghi hoặc.
"Bây giờ chỉ có hai lựa chọn," Lucas nghiêm giọng, ánh mắt lướt qua Emma cùng Amery.
"Một là liều mạng chạy lên lầu hai, hai là tìm đường đến boong tàu rồi trèo lên thùng container, cố gắng cầm cự thêm vài ngày cuối."
"Tại sao chúng ta không ở lại trong ống thông gió này cho đến khi mọi chuyện kết thúc?" Amery nhíu mày, giọng đầy nghi hoặc hỏi.
Lucas trầm ngâm, giọng đầy suy tư. "Chúng ta ở trong ống thông gió nãy giờ đã gây ra không ít tiếng động, rất có thể những người còn sống trong phòng bếp cũng đã phát hiện ra rồi."
Emma ngồi tựa vào vách, ánh mắt kiên định lên tiếng: "Ta chọn hai, trèo lên thùng container, nơi đó khá cao nên tang thi sẽ không dễ trèo lên được."
Cả hai người đồng loạt quay sang nhìn Amery, ánh mắt đầy mong đợi, "Thúc thúc, ý của ngươi thì sao?"
"Được, vậy cứ quyết định như vậy đi," Amery thở dài, vẻ mặt bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.
Cả ba người men theo ống thông gió mà di chuyển, ánh sáng yếu ớt từ các khe hở hắt vào làm lộ rõ những giọt mồ hôi trên trán từng người. Sau khoảng mười phút, cả ba người cuối cùng cũng lên được Boong tàu. Bên ngoài chỉ có lác đác năm đến sáu con tang thi đang lảo đảo di chuyển, phát ra những âm thanh khàn khàn đầy đe dọa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!