Chương 85: Phiên Ngoại 1: Quách sư huynh

Tưởng Tùng ngồi trong phòng mình xem phim ma, liên quan tới linh hồn trẻ em. Bộ này là Phó Nhất Kiệt đưa cho, bảo là hay lắm, nghe nói Phó Khôn xem xong, ba ngày không dám đi nhà xí một mình, nhìn thấy trẻ con là đi đường vòng.

Hôm nay, trong căn nhà hai phòng này chỉ có mình Tưởng Tùng, Quách Vũ đến nhà sách, chắc phải chốc nữa mới về, anh ta không ở đây, Tưởng Tùng đến tâm trạng ăn cơm cũng không có, cảm thấy chán, còn không bằng tự dọa mình.

Tuy rằng lúc cậu ăn cơm với Quách Vũ cũng không ai nói gì, chỉ có thể nghe thấy âm thanh từ tivi phát ra, Quách Vũ còn thích chuyển tivi sang kênh thiếu nhi, nghe mà não Tưởng Tùng sắp dính lại, nhưng kể cả vậy cũng vui hơn so với ăn cơm một mình, ít nhất là có người để ngắm.

Ngay lúc Tưởng Tùng đang phân tâm, bên trong loa bất thình lình vang lên tiếng cười của trẻ em, cậu tức khắc nổi hết da gà, xoa xoa tay.

Cậu ngước mắt định nhìn xem kịch bản đã phát triển tới bước nào rồi, mới vừa liếc mắt nhìn lên màn hình, còn chưa kịp nhìn rõ ràng là gì, hình ảnh đột nhiên thay đổi, một khuôn mặt trắng bệch của một đứa bé nhảy ra ngoài, vành mắt đen ngòm thấm máu, tiếp đó là một tràng cười lạnh.

Cùng với tiếng nhạc quỷ dị đột nhiên xuất hiện trong loa, Tưởng Tùng sợ tới mức thét lên AAAAA một tiếng, chân không nhịn được đạp mạnh về phía trước, cố để mình cách xa màn hình hơn.

Cậu đã từng thảo luận với Phó Nhất Kiệt về vấn đề xây dựng bầu không khí trong phim kinh dị, dùng âm thanh kinh dị đột ngột vang lên được hai bọn họ đồng lòng coi là thủ đoạn cấp thấp nhất, nhưng giờ cậu lại bị thủ đoạn cấp thấp nhất này dọa sợ tới mức thét lên một tiếng thê thảm, đạp bàn rồi trượt cả người cả ghế về sau, ngã xuống đất.

Đệt! Tưởng Tùng giãy dụa hai lần mới đá văng được cái ghế.

Từ bên trong loa bắt đầu vang lên tiếng khóc của đứa bé không có mắt kia.

Tưởng Tùng hơi bực bội, đứng lên định tắt phim đi, mà mới bước được một bước, khóe mắt quét tới cửa phòng mình.

Cậu không khóa cửa, mà chỉ đóng hờ, nhưng cửa không biết từ lúc nào đã hé ra một cái khe!

Cậu lập tức cảm giác ruột xoắn hết lại, trời giá rét cửa sổ đóng kín mít, gió ở đâu ra?

Lúc quay đầu muốn nhìn kỹ, một cái đầu màu đen bù xù thò vào qua khe hở hẹp khoảng nửa mét.

Cái quái gì! Tưởng Tùng sợ quá rồi, tóc tai dựng đứng hết lên, hét lên một tiếng như thể cho đỡ sợ, Cút ngay!

Cửa lập tức mở ra, Quách Vũ mặt khó hiểu đứng ngoài cửa: Cậu làm cái gì đấy?

Quách Vũ? Tưởng Tùng ngơ ngác, cúi đầu xuống nhìn đất, giờ mới phát hiện đó là dép lê hình con gấu lông xù Quách Vũ mới mua cuối tuần trước, đầu con gấu to chừng quả bóng đá đính lên chân.

"Tôi mới vừa vào nhà," Quách Vũ quay người xách túi nilon để trên bàn phòng khách đi vào bếp,

"Cậu ăn cơm chưa? Tôi nấu mì cậu ăn không?"

"Ăn, em vẫn bị đói đến giờ," Tưởng Tùng tắt bộ phim đang xem dở đi, đi theo,

"Làm nhiều nhiều tí, trưa em cũng không ăn."

Quách Vũ cởi áo khoác ra đưa cho cậu:

"Mì trộn tương được không?"

Quá được, Tưởng Tùng lấy áo đi treo lên, chuyện nấu cơm thì Tưởng Tùng làm rất khá, mà Quách Vũ làm mì trộn tương thì đặc biệt ngon, chỉ là hơi tốn thời gian, món ăn đơn giản nhất anh ta cũng phải dằn vặt hơn một tiếng.

Lúc trở lại nhà bếp, Quách Vũ đang xắn ống tay áo sơ mi, Tưởng Tùng dựa vào cửa nhìn, động tác Quách Vũ xắn ống tay áo sơ mi cũng rất nghiêm túc, như thể xắn ống tay áo có thể ảnh hưởng trực tiếp tới mùi vị của mì trộn tương không bằng.

Có điều, Tưởng Tùng rất muốn xem.

"Anh về cũng chẳng gọi một tiếng, làm em sợ suýt tè ra quần." Tưởng Tùng tìm bừa một chủ đề, nếu cậu không mở miệng, Quách Vũ rất có thể sẽ im lặng tới lúc làm xong bữa mì này.

"Tưởng cậu nghe thấy tiếng cửa nhà mở rồi."

Quách Vũ cầm quả dưa chuột rửa xong thì để lên thớt bắt đầu gọt.

Không nghe thấy, Tưởng Tùng cười,

"Bộ phim kia thật ra cũng không sợ lắm…"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!