Chương 83: Tiêu muội muội mười lăm tuổi

"Sao thế? Tin nhắn của ai?" Phó Nhất Kiệt cất đồ, quay đầu lại nhìn thấy Phó Khôn đang nhìn chăm chú vào điện thoại di động sững sờ, thì lại gần liếc mắt nhìn,

"Tin nhắn của ngân hàng à?"

"Ừ, có người chuyển khoản," Phó Khôn cắn môi, cậu không nhớ mấy hôm nay có đơn hàng nào cần thanh toán không, cậu tìm số điện thoại Tiểu Hồ trong danh bạ rồi gọi tới,

"Hồ à? Mày có nhớ mấy hôm nay có nhà nào phải thanh toán không… ba vạn… Ừ, được rồi."

"Tiền của phi nghĩa bay tới?" Phó Nhất Kiệt nhìn cậu.

"Không biết là của ai…," Phó Khôn cũng nhìn lại nó.

Phó Nhất Kiệt cầm lấy điện thoại di động nhìn: Tôn Vĩ?

Phó Khôn không nói gì, Tiểu Hồ xác định mấy hôm nay không có bên nào cần thanh toán, phản ứng đầu tiên của cậu chính là Tôn Vĩ.

Thằng cháu trai này biến mất hơn một năm, vẫn chẳng hề có tin tức gì, cũng không liên lạc với người nhà.

Khoản tiền kia, Phó Khôn đã không nghĩ tới nữa, cho dù Tôn Vĩ đã khiến cậu ngã nhào vào ngay thời điểm mấu chốt trong sự nghiệp, nhưng tình nghĩa anh em mười mấy năm nay đã làm cho cậu không định xoắn xuýt chuyện này nữa, quay đầu lại từ đầu quá thể đáng.

Nhưng ba vạn hiện giờ, làm cho tâm trạng vốn đã bình tĩnh của cậu trở nên rối loạn.

Một mặt cậu cảm thấy đây là Tôn Vĩ, hi vọng đây là Tôn Vĩ, không phải là vì nó sẽ trả tiền, mà chỉ muốn nó có thể xuất hiện, một mặt lại sợ nếu như đây không phải là Tôn Vĩ…

"Đi ngân hàng lấy tờ kê chi tiết tra thử số tài khoản gửi đến xem," Phó Nhất Kiệt vỗ vỗ lên người cậu,Em đi với anh..

Không, Phó Khôn đè bàn tay đang định cởi áo blouse trắng của Phó Nhất Kiệt xuống,

"Tự anh đi, lúc vừa tới anh có thấy ngân hàng kiến thiết."

"Anh đi một mình được không?"

Phó Nhất Kiệt không yên tâm lắm, chuyện Tôn Vĩ trước kia đã làm Phó Khôn tổn thương tới nhường nào, giờ nó vẫn còn nhớ.

Em nhìn anh đi, Phó Khôn chỉ vào mặt mình.

Nhìn gì? Đẹp lắm. Phó Nhất Kiệt nghiêm túc nhìn cậu.

Ai! Tưởng Tùng vẫn luôn ngồi bên cạnh đọc sách hô một tiếng, ném sách lên bàn,

"Phó Nhất Kiệt, anh của cậu sắp ba mươi rồi, cậu cũng sắp chạy đến đầu ba rồi, cậu có muốn cõng anh ấy qua không…"

Phó Khôn cười, dựng thẳng ngón tay cái với Tưởng Tùng:

"Câu này nói không sai."

"Vậy anh tự đi đi, chốc nữa cùng ăn cơm trưa," Phó Nhất Kiệt liếc mắt nhìn Tưởng Tùng,

"Ăn vịt nướng đi, Tùng ca được phát lương."

"Cậu không thấy ngại à?"

Tưởng Tùng chép miệng,

"Lương tháng này chia cho tớ có 80%."

Cậu có mời không? Phó Nhất Kiệt cũng chép miệng.

"Mời, không phải bữa vịt nướng thôi à, 20% cũng mời được," Tưởng Tùng vỗ tay độp một cái, cười với Phó Khôn,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!