Mồ hôi trên người Phó Nhất Kiệt nhỏ lên mặt Phó Khôn, Phó Khôn nhìn vẻ mặt hơi mê loạn của nó, ánh sáng quá yếu, nhìn không chân thực, nhưng hô hấp gấp gáp và từng lần tiến vào rút ra, thân thể mình lại cảm nhận càng rõ ràng hơn.
Phó Khôn chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ có một ngày bị em trai nhấn chân lại đè dưới thân, nhận lấy va chạm không ngừng. Cảm giác không thoải mái trên người không còn mãnh liệt như trước, cũng không thể nói là thoải mái tới nhường nào, nhưng vẫn chịu đựng được, cảm giác xấu hổ vì bị đàn ông lại còn là thằng em trai mình vẫn luôn cảm thấy chỉ là một đứa bé con đè xuống, pha lẫn với khoái cảm quỷ dị đến từ chính lòng mình làm cho cậu hơi mê man.
Tay cậu nắm lấy cánh tay Phó Nhất Kiệt, cảm nhận được cơ bắp căng tràn của nó, đầu óc một lần nữa phóng không, ngập đầu là thở dốc mang theo chút điên cuồng.
Mãi cho tới lúc Phó Nhất Kiệt đột nhiên rút ra, nắm lấy cánh tay cậu vặn người cậu lại, cậu bị vặn người thành nằm úp sấp, mới hơi tỉnh táo được lại.
Tư thế quỳ như chó con này làm cho cậu hơi muốn chống cự.
"Đừng…" Phó Khôn bị Phó Nhất Kiệt đè vai xuống gối, dù Phó Nhất Kiệt vẫn chưa cắm vào, nhưng phía dưới vẫn là một mảng tê dại mềm nhũn.
"Em thích mông anh mà," Phó Nhất Kiệt ấn lưng cậu xuống, vỗ nhẹ lên mông cậu, dìu eo cậu cắm vào một lần nữa, "Thích lắm."
"Đệt…" Phó Khôn cau mày chôn mặt vào gối, "Phó Nhất Kiệt em chờ đấy!"
"Được." Phó Nhất Kiệt đáp, nằm sấp xuống liếm lên lưng anh.
Tư thế khiến Phó Khôn cảm thấy rất phiền muộn này, đối với Phó Nhất Kiệt có vẻ lại rất kích thích, Phó Khôn có thể nghe ra được thay đổi trong hô hấp và nhịp điệu của động tác, thay đổi này cũng sẽ nhẹ nhàng khêu lên dây thần kinh đang vô cùng nhạy cảm của Phó Khôn, mỗi lần Phó Nhất Kiệt tiến vào sẽ khiến hô hấp cậu căng ra.
Theo động tác của Phó Nhất Kiệt càng lúc càng nhanh, cường độ cũng từ từ mạnh lên, thân thể Phó Khôn run lên theo va chạm của nó, tim đập loạn nhịp, ngộp trong gối phát ra tiếng rên rỉ không kiềm chế được.
Cậu không biết vì sao lại phải rên, chỉ cảm thấy nếu không phát ra âm thanh gì, mình sẽ thở không ra hơi.
Ngón tay Phó Nhất Kiệt đột nhiên siết chặt, đầu ngón tay như thể muốn khảm vào trong da thịt trên eo cậu, sau mấy lần đâm vào thật mạnh, Phó Nhất Kiệt phát ra một tiếng rên rỉ rất trầm, tiếp đó chậm rãi áp lên người cậu.
Phó Khôn chậm rãi nằm sấp xuống, bên tai chỉ còn tiếng thở gấp gáp của hai người họ, em ngừng hát anh lên sân khấu, như thi đấu, ai thở nhanh người ấy thắng, ai thở to người ấy trâu bò.
"Thôi em đừng thở hổn hển nữa, thở cho anh cũng không ngừng lại được," Phó Khôn dùng cùi chỏ chọc lên sườn Phó Nhất Kiệt, "Xuống đi, mệt chết đi được rồi."
Phó Nhất Kiệt thở hổn hển thêm một lúc nữa mới chống tay ngồi dậy, cầm giấy ăn bên cạnh tới, đưa tới bên mông Phó Khôn.
"Để anh tự làm!" Phó Khôn nhanh chóng giật lấy giấy ăn, lau qua loa.
Phó Nhất Kiệt dán sau lưng ôm lấy cậu: "Đau không?"
"Tàm tạm." Tâm trạng không dễ dàng gì mà bình tĩnh lại được của Phó Khôn lại hơi nóng lên, mặt lại bắt đầu nóng bừng.
"Anh vẫn chưa.." Tay Phó Nhất Kiệt trượt xuống theo bung cậu, "Em giúp anh."
"Không cần," Phó Khôn vỗ lên tay nó, "Giờ anh không cứng nổi."
"Tại sao?" Phó Nhất Kiệt ngơ ngác, "Đau thế kia à?"
"Không phải," Phó Khôn cau mày chép miệng, giờ không hiểu vì làm sao mà cậu lại vô cùng cực kỳ hết sức ngại ngùng, "Có thể đừng thảo luận vấn đề của anh được không?"
"Em muốn làm anh thoải mái mà," Phó Nhất Kiệt ôm anh, nhẹ nhàng cọ lên cổ anh, cổ họng vẫn hơi khàn, giọng nghe làm người rất thoải mái.
"Giờ anh rất thoải mái, không cần bắn," Phó Khôn ngồi hơi khó chịu, thế là đổ người ra sàn tatami, "Em đi rửa ráy đi, nhẹ tay thôi đừng để bố mẹ nghe thấy."
"Còn anh? Đi cùng luôn đi, em lấy ra cho anh," Phó Khôn lại nằm sấp xuống bên cạnh cậu.
"Em đi tắm đi, tự anh làm." Phó Khôn vỗ lên mặt nó, "Đừng nói nhảm nữa."
Phó Nhất Kiệt rón rén mở cửa đi tắm, Phó Khôn nằm sấp trên sàn tatami một lúc, ngồi dậy, không thoải mái, thế là đứng lên, mặc quần lót đi qua đi lại trong phòng, đi vài vòng rồi lại ngồi xuống.
Nói chung, sau khi tê dại qua đi, tri giác một lần nữa quay về, cậu bắt đầu đứng ngồi không yên, tư thế nào cũng thấy bỏng rát vô cùng.
"Ai…" Cậu ôm lấy bao cát thở dài, cảm giác này thực sự là không ra sao, nếu không phải sợ Phó Nhất Kiệt nghẹn quá khó chịu, cậu còn lâu mới chịu nỗi khổ này.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!