Buổi tối trước lúc đi ngủ, Phó Khôn đã mấy lần định hỏi Phó Nhất Kiệt xem con chó Đâu Đâu kia là chuyện gì, nhưng nghĩ lại thì vẫn không hỏi, ngộ nhỡ hỏi một cái, Phó Nhất Kiệt lại bảo cậu xin hộ đưa con chó về nhà, cậu thật sự không biết phải làm gì.
Lại nói, cảm giác đói bụng như bị rửa ruột làm cho cả đầu cậu toàn là đồ ăn, chẳng có hơi sức nghĩ chuyện gì nữa.
Anh. Phó Nhất Kiệt kéo quần đùi cậu vừa xoa vừa nhỏ giọng gọi cậu.
Hả? Phó Khôn đáp, nhưng bụng cũng cùng lúc kêu một tiếng, một tiếng đáp này của cậu suýt nữa thì bị nhấn chìm trong tiếng ọc ọc.
Anh đói không?
Phó Nhất Kiệt hỏi.
"Hỏi thừa, hai bữa không ăn lại không đói được chắc, không nghe thấy tiếng kêu à," Phó Khôn suýt nữa định bảo
"em không cho anh quả trứng gà còn lại mà còn không thấy ngại hỏi hả", mà nghĩ tới nguyên nhân khiến hôm nay mình không được ăn hai bữa cơm, lại ngừng, thở dài,
"Ngủ đi, đừng nói chuyện với anh nữa, anh ngủ rồi là không đói."
Cho anh này.
Phó Nhất Kiệt đột nhiên đụng vào cánh tay cậu, nhét vào trong tay cậu một quả trứng gà.
Phó Khôn hơi giật mình, để trứng gà tới trước mắt nhìn một lúc lâu, chắc chắn đây là một quả trứng gà rồi, mới nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn chằm chằm Phó Nhất Kiệt: Đâu ra đây?
Lấy trong bếp.
Phó Nhất Kiệt trả lời.
Trong bếp? Phó Nhất Kiệt sững sờ, trứng gà nhà cậu mua về xong đều để trong nhà, ăn bao nhiêu luộc bấy nhiêu, cơ bản không thể nào đặt ở nhà bếp được, cậu ngồi bật dậy, hạ thấp giọng,
"Bạn học Phó Một Khúc, em lấy trứng gà từ chỗ nào trong bếp?"
"Trong một cái xoong."
Giọng Phó Nhất Kiệt vẫn rất bình tĩnh.
Em trộm… Phó Khôn suýt nữa cắn phải đầu lưỡi mình, tuy từ nhỏ cậu đã rất giỏi gây sự, nhưng cho tới giờ vẫn chưa bao giờ trộm thứ gì cả.
Phó Nhất Kiệt không nói gì, Phó Khôn cũng không nói xong câu, cậu vốn đã đói bụng rồi, giờ trong tay lại có quả trứng gà, càng đói hơn, bụng kêu òng ọc một tiếng.
Thôi, Phó Khôn nhẹ nhàng gõ nhẹ vỏ trứng gà lên thành giường,
"Em còn nhớ nồi để ở đâu không?"
"Trên cái giá cạnh bàn." Phó Nhất Kiệt nhỏ giọng nói.
Ừ, Phó Khôn cắn một miếng trứng gà,
"Chắc là của nhà thím Lưu, mai anh đi nói với thím ấy."
"Không phải là của nhà anh à?" Phó Nhất Kiệt hỏi.
"Sao lại gọi là nhà anh, là nhà mình," Phó Khôn nuốt trứng gà,
"Một Khúc, anh nói cho em biết, chắc em không biết nhà bếp kia là dùng chung, không chỉ có đồ của nhà mình để ở đó, mà người khác cũng để đó, không chỉ có nhà mình luộc trứng gà, mà nhà người khác cũng luộc, hiểu không, quả trứng gà này không phải của nhà mình."
Ừm.
"Ngủ đi, ăn xong càng đói hơn," Phó Khôn ấn bụng, trở tay lại gảy lên mặt Phó Nhất Kiệt,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!