Bọn Uông Chí Cường sau khi quẹo hai đầu phố đã chậm rãi đuổi kịp được Phó Khôn và Tôn Vĩ.
Trên trán Tôn Vĩ đã đổ mồ hôi, Phó Khôn đạp xe đạp quen như nghịch ngón tay, bình thường kể cả chở thêm nó, cho dù là tuyết rơi một lớp mỏng như bây giờ cũng vẫn có thể đạp rất nhanh.
Nhưng hôm nay lại khác, Phó Khôn là một tay giữ một tay bám, không dễ dùng sức, chẳng mấy chốc đã để bọn Uông Chí Cường đuổi kịp.
Khôn Tử, Tôn Vĩ quay đầu lại nhìn, ba bốn thằng đạp xe, từ từ lại gần bọn họ,
"Không thì để tao xuống đi, mày đạp thế này chậm quá, chưa đến sân nhà mày đã…"
"Đừng nói linh tinh nữa," Phó Khôn cắm đầu cắm cổ đạp,
"Mày mang theo bi ve không?"
Mang theo, làm sao? Tôn Vĩ thò bàn tay vào trong cặp mình, lần mò tới một túi bi ve.
Tung đi! Phó Khôn nói.
Cái…. Tôn Vĩ hô một tiếng, mấy viên bi ve này nó thắng được cũng chẳng dễ, mà còn chưa nói xong hết câu, nó đã lập tức hiểu được ý của Phó Khôn, Ném hết à.
"Ném hết, đừng tiếc, tao đưa hết cho mày."
"Không cần của mày, tao thắng tiếp là được." Tôn Vĩ không hề do dự, lấy túi bi kia ra, quay đầu nhìn lại phía sau, vung về phía Trương Nghĩa Vĩ cách bọn họ gần nhất.
Trương Nghĩa Vĩ vốn đang đạp xe rất cẩn thận, trên đường có vụn băng, phải đạp vào chỗ đã bị đằn thành nước bùn, giờ Tôn Vĩ vừa vung ra một cái, bi ve nhảy lên trên mặt đất, trốn cũng chẳng có chỗ trốn, chúng nó lại đang đạp ở tốc độ này, đằn lên một viên thể nào cả người lẫn xe cũng sẽ ngã xuống đất.
Tao—— Trương Nghĩa Vĩ kéo dài giọng vừa định chửi, còn chưa kịp nói hết, bánh xe trật một cái, xe loạng choạng hai cái xong liền ngã xoạch xuống đất, nó lăn mấy vòng trên đất, tiện thể kéo ngã thêm hai thằng phía sau, mấy thằng ngã thành một đống.
Tôn Vĩ toét miệng cười nửa ngày: Khôn Tử, nhìn kìa!
Phó Khôn quay đầu lại liếc mắt mộ cái, hò to:
"Ối mông ngã thành ba cánh hoa rồi ——"
"Mày bớt thêm dầu vào đi!" Tôn Vĩ vỗ lên người Phó Khôn, mấy thằng kia bị ngã đã mất mặt lắm rồi, lại bị Phó Khôn ồn ào thêm như thế, mai không phải sẽ phế luôn hai đứa nó đi à, Mau đạp đi!
Uông Chí Cường đạp xe cũng không tệ, trong đám hỗn loạn tưng bừng kia vậy mà không hề bị ngã, vòng qua mấy đứa giữa đất tiếp tục đuổi, hơn nữa bởi vì vừa mở màn trận chiến đã bị mất mặt, thằng cha có vẻ căm lắm, trắc trở đạp xe, không nói gì đuổi tới.
Phó Khôn không nói nữa, nhoài người xuống đạp mạnh mấy cái.
Con xe phượng hoàng cũ mẹ cho Phó Khôn cũng khá ngon, đạp mấy cái đã vọt đi.
Phó Nhất Kiệt ngửa mặt nhìn lên trời, tuyết càng rơi càng nặng.
Đừng ngửa mặt lên, Dì ở bên cạnh nở nụ cười, kéo mũ xuống cho nó, Mặt ướt hết rồi.
Dì dẫn nó đi mua đồ dùng học tập, đồ dùng học tập trong cặp nó đều là trại trẻ mồ côi phát cho, là đồ cũ người khác quyên góp cho trại trẻ mồ côi, nó không có hộp bút, hai cái bút chì đã bị dùng thành đầu bút ngắn tũn rồi, tẩy cũng chỉ còn chút bằng hạt đậu.
"Chốc nữa con thích hộp đựng bút, bút thế nào thì nói với dì, dì mua cho con…" Dì kéo nó vừa nói vừa đi ra cổng chính sân, nhưng lại đột nhiên dừng chân, nhìn về phía đầu kia con đường.
Phó Nhất Kiệt rướn người cũng thò đầu ra nhìn, nhưng không nhìn thấy gì đặc biệt cả.
Phó Khôn! Dì đột nhiên hét to một tiếng.
Phó Nhất Kiệt sợ hết hồn, tiếng hét bất thình lình giống như ngoài cổng trường hôm nay làm nó sợ tới mức run người một cái, lại ngồi phịch mông xuống đất.
"Ôi, cục cưng sao con lại sợ ngồi dưới đất rồi…" Dì vội vàng kéo nó lên phủi phủi,
"Con đứng đây, anh con lại sinh sự rồi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!