Phó Ngôn ngơ ngác, bút chọc một cái lên mặt cô gái tai thỏ, bỏ thêm một nốt ruồi lên mép người ta.
Trọ ở trường? Cậu nhìn Phó Nhất Kiệt, không hiểu thằng nhóc này tự dưng nói ra một câu như thế là có ý gì.
Ừ. Phó Nhất Kiệt dùng răng cắn bút, lắc một cái,
"Học kỳ này hầu như cả lớp em đều trọ ở trường cả, tự học buổi tối có thầy cô lên lớp, ôn tập cũng dễ hơn."
À… Hai mắt Phó Khôn theo dõi bút nó, im lặng rất lâu rồi mới hỏi một câu,
"Em nói với bố mẹ chưa?"
"Vẫn chưa, để mai nói đi," Phó Nhất Kiệt cúi đầu tiếp tục làm bài,
"Còn một năm cuối nữa thôi, em muốn cố hết sức."
"Em cũng cố gắng lắm rồi mà," Phó Khôn nhìn cằm nó, qua một kỳ nghỉ hè, Phó Nhất Kiệt gầy đi không ít, trước đây vào hè nó cũng sẽ gầy, nhưng không rõ ràng đến vậy, liếc mắt một cái là nhìn ra được.
"Lớp em có mấy đứa chưa tới hai giờ đêm là chưa đi ngủ," Phó Nhất Kiệt cười, Lại nói em đã nói…
Câu này, nó không nói hết, thu lại nụ cười rồi tiếp tục viết sàn sạt trên bài tập.
Những câu nó từng nói, Phó Khôn hẳn vẫn nhớ, nhưng nó không chắc Phó Khôn còn có thể cười xòa trả lời, anh nhớ mà, như trước đây hay không, cũng không chắc Phó Khôn còn cần cam kết có thể coi là hơi ấu trĩ trong mắt anh như vậy nữa không.
"Thức ăn ở trường có được không? Giờ mẹ ngày nào cũng thay đổi món bồi bổ cho em, em còn gầy thành như vậy." Phó Khôn ngẫm lại nói một câu.
"Người khác được thì em được, không sao."
Phó Nhất Kiệt nhắc với bố mẹ chuyện trọ ở trường, mẹ gọi điện cho giáo viên chủ nhiệm giáo viện chủ nhiệm cũng rất ủng hộ, bạn học có thành tích tốt trong lớp hầu như đều trọ ở trường, thuận tiện ôn tập.
Bố mẹ cũng không phản đối, chỉ là giống Phó Khôn, lo lắng Phó Nhất Kiệt ăn không ngon.
"Thế thì cuối tuần con nhất định phải về nhà," Mẹ tính toán,
"Thứ sáu về, mẹ nấu đồ ăn ngon cho con ăn hai ngày, chủ nhật mang thêm một ít về trường, được không? Cũng đừng có tiết kiệm tiền, muốn ăn gì thì mua."
Vâng. Phó Nhất Kiệt gật đầu, len lén nhìn qua Phó Khôn, Phó Khôn thoạt nhìn có vẻ rất bình tĩnh, điều này khiến nó ít nhiều vẫn hơi thất vọng.
Nó không hi vọng Phó Khôn có thể lưu luyến không rời như nó, nhưng trạng thái đàng hoàng trịnh trọng ủng hộ nó đi trọ ở trường của Phó Khôn bây giờ, rồi nghĩ tới tâm trạng mình năm đó lúc Phó Khôn không tim không phổi nói muốn đi trọ ở trường, vẫn khiến nó hơi phiền muộn trong lòng.
Khôn Tử. Mẹ quay đầu sang nhìn Phó Khôn.
Ài, biết rồi. Phó Khôn lập tức rút ví, lấy hết mấy tờ tiền to bên trong ra đưa cho Phó Nhất Kiệt,
"Em dùng tạm đi, không đủ thì gọi cho anh…"
Điên à thằng này!
Mẹ quát một tiếng,
"Ai bảo con cho em nhiều thế, bị người ta trộm mất thì làm sao! Cho mấy trăm là được rồi, một tuần về nhà một lần cơ mà."
Phó Khôn hơi do dự, rồi vẫn bỏ tiền vào tay Phó Nhất Kiệt:
"Ít thì con không yên tâm.. Trộm thì trộm, cướp thì chắc chẳng đến mức, Một Khúc cũng đâu phải luyện taekwondo để đó, đấm cho con một cái con còn đau mất nửa ngày đây."
Ai… Mẹ cũng không nói thêm gì nữa,
"Cục cưng nhỏ của mẹ, cất tiền cho cẩn thận, đừng để người ta nhìn thấy."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!