Phó Nhất Kiệt đứng dưới vòi sen, nước nóng xối ào ào từ đầu xuống chân.
Nó đã không hề động đậy xối nước được mấy phút rồi, ngày thường nó rất thích cảm giác được ấm áp ôm lấy lúc nước nóng chảy lên người, ngày hôm nay lại hoàn toàn chẳng hề cảm nhận được.
Nguyên nhân hiện giờ nó xối người lâu như vậy, rất đơn giản, chỉ là vì không muốn di chuyển, từng động tác dường như đều sẽ khiến cả người đang khó chịu phải dồn hết sức lực để làm.
Chống tay lên tường, cả người bất động, thứ duy nhất còn đang hoạt động, chắc cũng chỉ có bộ não, còn chẳng hề hoạt động trôi chảy, bởi vì chuyện hiện giờ nó phải đối mặt, hơi vượt ra ngoài dự tính của nó.
Đây không phải vài quyển sách, cũng không phải một đứa con gái được giới thiệu cho nó… Đây là chuyện nó đang xem phim đen tự dưng cưỡng hôn anh mình, đã vậy còn bắn đầy người anh mình.
Phó Nhất Kiệt xuyên qua màn nước nhìn chằm chằm xuống chân mình, chuyện như vậy, giải thích thế nào mới qua được?
Phó Khôn trước mắt vẫn không có phản ứng gì, thế nhưng, chính yên ắng này lại khiến nó sợ sệt.
Nó hiểu Phó Khôn, nếu như Phó Khôn thật sự không có cảm giác gì, anh sẽ mắng, sẽ chỉ vào mình nói Phó Một Khúc em bị ngu à! Hoặc là ít nhất cũng sẽ cười nhạo mình mới chạm một cái đã bắn… Chứ sẽ không phải như thể chẳng xảy ra chuyện gì như bây giờ.
Làm sao bây giờ?
Bỗng nhiên, đến cả can đảm bước ra khỏi nhà tắm nó cũng không có.
Bố mẹ về nhà từ lúc nào, nó cũng không nghe thấy, hôm nay có lẽ mình đã điếc luôn rồi!
Lúc bước ra khỏi nhà tắm, bố mẹ và Phó Khôn đều đang ngồi trong phòng khách, Phó Nhất Kiệt sợ hết hồn, suýt nữa thì muốn quay đầu xông về lại nhà tắm.
"Nhanh nhanh ăn mấy cái kẹo cưới đi," Mẹ vừa thấy nó đã cười,
"Có kẹo thỏ trắng, con thích ăn cái này mà đúng không?"
Vâng. Phó Nhất Kiệt nhìn một đống kẹo để trên bàn uống nước, lúc muốn đi tới lấy lại hơi do dự, Phó Khôn đang ngồi trên sofa bên cạnh bàn uống nước.
Trong mấy giây nó đang do dự, Phó Khôn đã đưa tay ra cầm một viên kẹo thỏ trắng ném cho nó.
Nó nhanh chóng đưa tay ra bắt.
Cúi đầu bóc kẹo rồi bỏ vào miệng xong, Phó Nhất Kiệt thử thăm dò liếc mắt nhìn về phía Phó Khôn, phát hiện Phó Khôn đang không nhìn nó, mà nhìn chằm chằm vào tivi, có vẻ còn xem rất say sưa, Đâu Đâu đi tới bên chân, Phó Khôn còn chẳng phát hiện ra.
Đâu… Phó Nhất Kiệt vừa định gọi Đâu Đâu đi ra, Đâu Đâu đã liếm một cái lên chân Phó Khôn.
Phó Khôn ngu người, cúi đầu thấy là Đâu Đâu, sợ tới mức nhảy dựng cả người dậy, co chân ngồi xổm lên ghế, gào lên: AAAAAAAAAAA
"Ôi dời, phiền chết đi thôi," Mẹ từ ghế sofa bên cạnh với lại đập lên cánh tay cậu một cái,
"Muốn ném mày vào trong ổ chó một ngày thật đấy!"
"Lưỡi Đâu Đâu còn có cả xước mang rô nữa," Phó Khôn cười,
"À đúng rồi, tối mai con không về."
Tay Phó Nhất Kiệt ôm Đâu Đâu định đi ra hành lang run lên.
Làm gì đấy? Mẹ hỏi.
Chơi với Tôn Vĩ, Phó Khôn cầm viên kẹo ăn,
"Vừa nãy nó gọi điện bảo sắp vào nam, mấy ngày nữa là đi."
Nó đi một mình à, Bố xen vào một câu,
"Nó làm ở cái tiệm thẩm mỹ ô tô kia không phải đang làm tốt lắm mà?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!