Cửa bị Phó Khôn đẩy ra, Phó Nhất Kiệt vẫn đang ngồi khoanh chân trước tivi mini, hai mắt nhìn chằm chằm vào màn hình, hình ảnh trong đầu lại chẳng hề đồng bộ với hình ảnh trên màn hình.
Lúc ngẩng đầu lên nhìn Phó Khôn, những hình ảnh kia chớp mắt như thể có thực, khiến nó lập tức cứng đờ, nhưng rất nhanh, cảm giác xấu hổ như đi ăn trộm bị bắt ngay tại trận đã nuốt chửng lấy nó, giống như thể những thứ ngổn ngang đầy đầu mình cũng đã bị Phó Khôn nhìn thấy hết.
Nó hơi bối rối đạp một cái vào tivi mini.
Tivi mini lăn mấy vòng trên sàn tatami, ngửa mặt dừng lại bên chân Phó Khôn.
Ư ư a a vẫn đang tiếp tục, Phó Nhất Kiệt trước đó quá đắm chìm trong ảo tưởng của bản thân, cũng không để ý tới âm thanh này mấy, giờ đột nhiên lấy lại tinh thần, âm thanh quả thực như sấm bên tai.
Này này này, Phó Khôn cười, khom lưng nhặt cái tivi mini lên, ấn nút tạm dừng trên đầu DVD, Em làm gì đây?
Phó Nhất Kiệt không lên tiếng, nhìn chằm chằm vào Phó Khôn, Phó Khôn thoạt nhìn có vẻ vẫn tự nhiên, không có phản ứng gì đặc biệt cả, cất tivi mini đi rồi bắt đầu cởi áo, vẫn như ngày thường.
Phải đấy, này có gì kỳ lạ đâu…
Em trai mình trốn trong phòng xem phim đen thôi mà, có gì để mà ngạc nhiên đâu?
Phó Nhất Kiệt thở phào nhẹ nhõm trong lòng, cúi đầu, rồi lại nhanh chóng kéo chăn bên cạnh qua phủ lên chân mình.
"Còn che làm đếch gì nữa," Phó Khôn cởi quần ra ném bừa một cái,
"Giật mình xuống rồi còn gì."
Không sai, cảm giác gì cũng đã bị dọa cho mất sạch, phản ứng đương nhiên là cũng cùng nhau về nhà rồi.
Phó Nhất Kiệt cúi đầu ủ rũ ném chăn qua một bên, nhìn chằm chằm lên quần thể thao của mình, giờ nó không dám nhìn sang Phó Khôn, Phó Khôn về nhà là sẽ cởi sạch sành sanh, mặc mỗi quần trong đi đi lại lại trong phòng.
Mọi khi, nó nhịn lại rồi là sẽ không sao, nhưng trong lòng, tư vị kiểu gì cũng đang ở đó, nó không dám nhìn nữa.
"Mang cánh gà về cho em này," Phó Khôn đưa cái túi giấy tới, Ăn không?
Ừm. Phó Nhất Kiệt nhanh chóng cầm lấy túi, cầm một cái cánh gà ra, cúi đầu gặm.
"Anh còn tưởng em không xem mấy cái đấy kia," Phó Khôn đi qua lấy đĩa trong đầu DVD ra,
"Mọi khi bảo em xem cùng em lại bỏ chạy…"
"Em chỉ… tiện thì xem thôi."
Phó Nhất Kiệt bỏ cánh gà vào miệng, gặm xương răng rắc.
Nó nghe thấy tiếng Phó Khôn kéo ngăn kéo, ném đĩa vào, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
"Tiện xem cũng phải chọn chứ, lấy đúng cái chán nhất." Phó Khôn đóng ngăn kéo lại,
"Bảo sao lại nói không có kinh nghiệm, cái đĩa kia bình thường anh còn chẳng thèm xem."
…Ồ. Phó Nhất Kiệt đáp một tiếng, câu này khiến nó chẳng biết nên tiếp tục thế nào.
Vừa định lái sang chuyện khác hỏi thăm Phó Khôn hôm nay buôn bán thế nào, Phó Khôn đặt mông xuống ngồi cạnh nó, một lần nữa bật DVD lên, bỏ một cái đĩa khác vào.
Lúc thấy hình ảnh một lần nữa xuất hiện trên màn hình tivi mini, Phó Nhất Kiệt suýt nữa cắn gãy xương gà.
Nó vất vả nuốt xuống thịt cánh gà đang nhét trong miệng, rồi hỏi một câu: Anh làm gì đấy?
Xem chứ sao, Phó Khôn điều chỉnh góc độ của tivi, lùi ra sau dựa lên tường, còn kéo kéo quần,
"Lâu rồi không xem, anh nói cho em biết, đĩa này hay lắm, sau này lúc em xem…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!