Sau khi Phó Nhất Kiệt chia tay với Lư Xuân Hiểu, Phó Khôn lập tức cảm thấy cả người mình đều thanh thản, dẹp sạp trước mấy ngày, tự cho mình một kỳ nghỉ.
Ăn Tết, cậu mua cho nhà một đống đồ, thiết bị điện chưa thay hồi dọn nhà tới đây, cậu đã đổi lại hết, mẹ tiếc đứt ruột, lúc cái tủ lạnh cũ bị đồng nát kéo đi, mẹ còn đứng trên ban công nhìn theo cái tủ lạnh hoa văn màu xanh lá cây, lưu luyến chia ly.
Vẫn đang tốt lắm, Mẹ nói,
"Anh nói xem anh còn chưa kiếm được tiền bằng trúng số, mà tiêu thì cứ như trúng số rồi ấy."
"Đêm kêu như máy phát điện, dưới tầng còn nghe thấy được, mấy lần Một Khúc nửa đêm phải ra rút phích cắm," Phó Khôn ôm vai mẹ, nhét tấm thẻ ngân hàng vào trong tay mẹ,
"Mẹ, tiền này mẹ cầm đi, nên trả lại thì trả lại, con tranh thủ năm nay trả hết nợ bên ngoài."
"Tự con giữ lại đi, thẻ cao cấp như thế mẹ chẳng biết dùng," Mẹ vỗ lên tay cậu,
"Con kiếm được ít tiền cũng chẳng dễ, tích góp đi, không định buôn bán rộng ra à?"
"Mẹ không phải lo, con cũng có đưa hết cho mẹ đâu," Phó Khôn cười.
Năm nay thu hoạch cũng không tệ lắm, có điều bởi vì chợ phải điều chỉnh một lần lớn, mọi quầy hàng sát đường giờ đều phải vào trong nhà, tiền thuê quầy, phí quản lý, phí vệ sinh đều tăng lên không ít, qua Tết còn phải đi nhập hàng, cho nên bên cạnh chỗ tiền lặng lẽ tích góp cho Phó Nhất Kiệt, Phó Khôn còn chừa lại một khoản nữa.
Phó Khôn và Phó Nhất Kiệt có thời gian rảnh là lại tới chợ nhìn thử, tòa nhà bốn tầng đã sửa xong, biển hiệu cũng đã được dựng lên, chợ quần áo Đại Thông.
Giờ đang ăn Tết, người tới người đi nhộn nhịp vô cùng.
"Sao lại đặt tên như thế," Phó Nhất Kiệt ngẩng đầu nhìn biển hiệu, ôm bụng,
"Còn Đại Thông nữa, nhìn cái là thấy đau bụng…"
Nhịn đi đã, Phó Khôn đi vào trong,
"Vốn tên là Vạn Phúc, cũng chẳng khá hơn là bao, anh vừa nghe thấy là đã muốn quỳ xuống dập đầu."
Hai người bọn họ vào xem thử quầy hàng trước đó đã chọn, vị trí là Phó Nhất Kiệt quyết định, gần cửa vào, nhưng không nằm ngay mặt, một quầy chừng tám mét vuông.
"Giờ người đang đông, vừa đúng thời gian kiếm tiền, anh cứ không bán vậy à?" Phó Nhất Kiệt nhìn qua bốn phía, rất nhiều quầy đã bày hàng ra rồi.
"Không sao, lâu lắm không có thời gian rảnh rồi, em cũng sắp hết nghỉ rồi còn gì, chơi thêm với em mấy ngày." Phó Khôn dựa lên tường,
"Giờ trông thì đúng là nhiều người, nhưng giờ mỗi khu đều được phân loại rõ rồi, khu này toàn là đồ nam cả, không dễ làm như trước đây, cạnh tranh kịch liệt lắm, nhập hàng phải nhìn kỹ."
"Đưa em đi du lịch một ngày không?"
Phó Nhất Kiệt hỏi.
"Đưa, chỉ sợ em thấy mệt thôi." Phó Khôn cười, tâm trạng không tệ.
"Không, em coi như đi chơi." Phó Nhất Kiệt trả lời rất nhanh, được ở cùng Phó Khôn, có làm gì cũng không thấy mệt.
Lúc Phó Khôn và Phó Nhất Kiệt đứng trên quầy cầm thước dây vừa đo vừa suy nghĩ xem nên đặt giá hàng thế nào trông cho thoáng, có người gọi một tiếng từ bên ngoài: Phó Khôn!
Phó Nhất Kiệt quay đầu lại, nhìn thấy một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, tuổi cũng không nhiều, thấy cô gái kia đang xách túi lớn túi nhỏ, chắc cũng là chủ quầy ở đây.
Khổng Tuệ à, Phó Khôn thu thước dây lại, sạp trước đây của Khổng Tuệ rất gần sạp của Trình Thanh Thanh, cách mấy quầy, Phó Khôn và cô nàng cũng không thể nói là quen thân, nhưng cô nàng và Trình Thanh Thanh thì thân lắm,
"Em bày hàng ở đây à?"
Ở trong, C307.
Khổng Tuệ chỉ vào bên trong,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!