Buôn bán trước Tết đều rất được, Phó Khôn ngày nào cũng bận đến tay chân luống cuống, có điều cậu vẫn rất thích kiểu bận rộn này, lúc đếm tiền sẽ cảm thấy có bận nữa cũng chẳng sao.
Phó Nhất Kiệt thi thoảng sẽ tới giúp, nhưng từ ngày cậu nói Phó Nhất Kiệt yêu đương thiếu thông minh xong, Phó Nhất Kiệt rõ ràng ít tới hơn, không biết có phải là đang giận dỗi gì cậu không.
Cậu lăn qua lăn lại hai buổi tối, suy nghĩ chuyện này, cảm thấy có lẽ đúng là mình đã sai, ăn ít còn đòi làm chuyện ăn no.
Đang yêu nếu không chiều con gái, ai thèm yêu mày, lại nói, thích một người không phải đều là như vậy à, chuyện gì cũng sẵn lòng, trời giá rét ra ngoài đông cứng còn cảm thấy thật là tuyệt vời.
Phó Khôn sáng sớm nhân lúc ít người, chạy tới trung tâm thương mại bên cạnh mua cho Phó Nhất Kiệt một cái bút Parker, định tối nay về đưa cho Phó Nhất Kiệt, coi như làm dịu quan hệ.
Phó Khôn lúc viết chữ thích dùng bút máy, tuy không tiện, nhưng dùng lại thích, Phó Nhất Kiệt thì ngược lại không có yêu cầu gì về bút cả, dùng bút bi ký tên cũng được, Phó Khôn vẫn luôn thấy chữ nó viết cũng chẳng khác con nhện bị động kinh lăn ra đất là bao, có khi cũng chỉ là vì bút không tốt…
Sắp tới trưa, có một thời gian người khá vắng, Phó Nhất Kiệt nói trưa nay không mang cơm đến, chốc nữa cậu phải ăn cơm hộp một mình.
Phó Khôn nhìn đồng hồ, sửa sang quần áo bị đảo loạn trên quầy thành từng bộ một, treo lên gọn gàng.
Có người đi tới trước gian hàng của cậu, chưa chờ cậu quay đầu lại, cổ đã bị người ghìm lại từ phía sau, sau đó eo cũng bị thứ gì đó chọc vào.
"Cướp đây." Người phía sau siết người cậu lại, hạ giọng nói một câu.
Phó Khôn ngây người, cố nhịn cười: "Hôm nay còn chưa mở hàng nữa, làm gì có tiền đâu đại gia."
"Có cái rắm, canh mày một lúc rồi, mỗi áo khoác thôi cũng bán được năm sáu cái, mày lừa ai đấy hả! Lấy tiền ra đây!" Tay người đằng sau đang siết cổ cậu thu chặt lại.
"Ôi ôi ôi, hạ thủ lưu tình," Phó Khôn cười, "Thặng Gia! Tốt xấu gì cũng bên nhau ba năm, để lại cho em con đường sống!"
"Thôi," Một giọng con gái đột nhiên vang lên, "Để lại cho nó cái mạng áp giải về trại tắm táp rồi cột lại! Xay bột cày ruộng gì đấy."
"Đệt!" Phó Khôn tránh ra khỏi cánh tay trên cổ, quay người lại nói, "Hai đứa mày về từ bao giờ đấy?"
"Vừa về," Cẩu Thịnh vỗ vai cậu, đánh giá cậu từ trên xuống dưới, "Anh chủ Phó đúng là…ngày càng đẹp trai nhờ!"
"Thường thường thôi, cũng có dám đẹp trai quá đâu, kích thích người khác quá thì không tốt," Phó Khôn kéo hai cái ghế tới trước mặt hai đứa nó, tự mình kéo một chồng quần áo ngồi xuống, "Hai bọn mày về mà chẳng gọi cho tao."
"Cho mày niềm vui bất ngờ còn gì," Trần Lị ngồi xuống cười nói, "Bọn tao không ảnh hưởng chuyện buôn bán của mày đấy chứ."
"Không sao, giờ đang vắng người, với lại hai bọn mày đến, tao có dẹp sạp đi cũng phải tiếp đón," Tâm trạng của Phó Khôn rất tốt, hai đứa này từ lúc vào đại học cũng chẳng liên lạc được mấy, "Cuộc sống đại học thế nào?"
"Chẳng ra sao," Trần Lị chép miệng, con bé vào chuyên ngành thương mại quốc tế của một đại học có tiếng nào đó, có điều nghe có vẻ không hài lòng.
"Tao thấy cũng được," Cẩu Thịnh cười, "Mày đừng có hỏi nó, giờ nó còn đang định bỏ học."
"Cái gì?" Phó Khôn sững sờ, quay đầu sang nhìn Trần Lị, "Mày bị bệnh gì thế?"
"Chán chứ sao, liều mạng vào được đại học, đến cuối cùng lại phát hiện ra đều chẳng phải thứ mình muốn," Trần Lị nói nghe rất đơn giản, "Nhưng vẫn đang đấu tranh với người nhà."
"Không phải, mày không học thì đi làm gì?" Phó Khôn cảm thấy khó mà hiểu nổi, nếu là người không học được tiếp như cậu thì thôi, thành tích của Trần Lị lúc nào cũng tốt, học cũng thoải mái, lại còn vào cả đại học tốt, giờ vậy mà lại không muốn học nữa?
"Làm gì chả được," Trần Lị phất tay, "Tao có giấc mơ của tao."
"Mọe," Phó Khôn nhìn nó chằm chằm, "Giấc mơ của mày? Giấc mơ của mày không phải là đội một mặt đầy cát lưu lạc trong gió đấy chứ?"
"Còn thế thật!" Cẩu Thịnh đập lên người Phó Khôn, "Có điều mày cũng đừng khuyên làm gì, vô dụng thôi, trúng tà rồi."
Phó Khôn nhìn chằm chằm Trần Lị tới nửa ngày mới nói ra một câu: "Lúc đi lang thang đừng có quên mang về cho tao với thằng Thặng ít đặc sản…"
"Yên tâm!" Trần Lị cười rất vui vẻ.
Lúc ăn cơm trưa, Phó Khôn định nhờ chị gái đối diện xem hộ quầy một lúc, mời Trần Lị với Cẩu Thịnh đi ăn bữa cơm, kết quả là hai đứa kia đều không chịu, bảo là muốn ăn cơm hộp cùng nhau, trải nghiệm cuộc sống trông quầy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!