Chương 41: Làm sao bây giờ!

"Đồng tính luyến ái ở Trung Quốc."

Phó Nhất Kiệt sau khi thấy rõ cuốn sách Phó Khôn đưa tới trước mặt nó, cảm giác con ngươi của mình khẳng định đã co lại trong nháy mắt.

Cuốn sách này nó vẫn luôn đặt trên tầng cao nhất của giá, vốn là nó còn cảm thấy cũng chẳng cần phải giấu kỹ như vậy, bởi vì Phó Khôn chẳng bao giờ đọc sách, truyện tranh anh hay đọc đều để chất đống trên sàn tatami, cả một đống loạn tùng phèo.

Không ngờ sách để trên giá cao nhất, lại bị Phó Khôn lật ra được!

Phó Nhất Kiệt nhìn qua bìa sách, trong đầu nhanh chóng tìm kiếm tất cả manh mối liên quan tới cuốn sách này, bao gồm cả đủ loại khả năng khiến Phó Khôn đột nhiên tìm thấy cuốn sách này.

Tình cờ?

Phát hiện ra gì đó?

Hay là…

"Ừm, trước đây có đọc qua." Phó Nhất Kiệt nhìn sách, gật đầu.

Đâu ra? Phó Khôn đứng trên ghế hỏi.

"Của Hạ Phi, trước đây không phải lấy nhiều sách từ nhà anh ấy đến à." Phó Nhất Kiệt trả lời, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt của Phó Khôn, không nhìn ra được dấu vết gì.

Quyển này cũng vậy?

Phó Khôn lại rút thêm một quyển tới.

"Văn hóa đồng tính luyến ái". Phó Nhất Kiệt lập tức cảm thấy có gì đó không ổn, hai cuốn này nó không để cạnh nhau, cũng không để thẳng thành một hàng như mấy cuốn khác, mà đặt nằm ngang bên trong mấy cuốn khác, nếu như Phó Khôn có thể cùng lúc tìm thấy hai cuốn này, vậy…

Quyển này cũng thế?

Phó Khôn quả nhiên rút ra quyển thứ ba đưa tới trước mặt nó.

Tình yêu đồng tính của Trương Bắc Xuyên, quyển này là đợt trước nó lén lút mua về.

Phó Khôn nhảy xuống khỏi ghế, để cả ba quyển sách lên bàn, nhìn chằm chằm rất lâu mới như thể nhớ ra gì đó rồi quay đầu lại:

"Anh không lục lọi đồ của em, anh vốn định tìm một bộ truyện tranh cho Tiểu Thành Thành đọc…"

Ừm, Phó Nhất Kiệt biết Phó Khôn sẽ không lục lọi đồ của nó, nhất là sách, nó ngồi xuống ghế,

"Hai quyển là của Hạ Phi, còn một quyển là em tự mua."

Tại sao?

Phó Khôn dựa lên bàn nhìn nó.

Là… trong đầu Phó Nhất Kiệt đã loạn tung lên.

Nói hay không nói, đây là một vấn đề.

Rốt cuộc nên nói thế nào! Làm sao bây giờ!

Chuyện này xảy ra quá đột ngột, Phó Nhất Kiệt hoàn toàn chưa hề chuẩn bị tâm lý, dù nó đã có phán đoán cơ bản về mình, nhưng từ xưa tới nay đều chưa hề nghĩ tới nói cho Phó Khôn, ít nhất là không định nói vào lúc này.

Là cái gì?

Phó Khôn đi tới trước mặt nó, cúi người xuống nhìn sâu vào hai mắt nó, trên mặt là vẻ nghiêm túc hiếm thấy.

Phó Nhất Kiệt khẽ cắn răng, tựa đầu vào lưng ghế, ngước mắt lên cùng Phó Khôn nhìn nhau mấy giây,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!