Chương 40: Đài phát thanh Tiểu Khôn Tử

Phó Khôn từ nhỏ tới lớn tuy rất bướng, nhưng một mặt là bởi vì cả nhà cũng chẳng có bao nhiêu yêu cầu với cậu, một mặt khác là vì cậu cũng chưa bao giờ làm ra chuyện gì quá long trời lở đất, cho nên bố mẹ chưa bao giờ phải tốn công suy nghĩ vì cậu tới vậy.

Bàn bạc trong phòng khách không lâu lắm, Phó Khôn và Phó Nhất Kiệt đi ngủ bình thường, bố mẹ chuyển địa điểm bàn bạc sang phòng ngủ.

Phó Khôn nằm xuống chưa được vài phút đã ngủ mất, quyết định này vẫn luôn đè năng trong lòng cậu, hôm nay nói ra, cả người cậu được thả lỏng, cảm thấy cho dù kết quả có ra sao, cậu cũng chẳng buồn để ý nữa.

Phó Nhất Kiệt ngồi bên cạnh cậu, cầm sách mà không có tâm trạng đọc, học kỳ này nó đều vùi đầu vào học tập, giờ thi cử xong xuôi, áp lực đều đã biến mất, nó trái lại chẳng ngủ được, cứ cảm thấy hưng phấn như cắn thuốc.

Nó cũng đã rất lâu không được nhìn thấy Phó Khôn ngủ say như vậy rồi.

Phó Khôn luôn nói, chẳng để ý gì nó đã lớn rồi, thật ra ai lại không phải vậy.

Ký ức của Phó Nhất Kiệt về Phó Khôn cũng thường dừng lại ở người con trai tùy tiện cẩu thả thần kinh thô tới mức có thể chạy một đoàn tàu hỏa ở trên, nhưng thi thoảng, nó cũng sẽ cảm thấy kinh ngạc, Phó Khôn bắt đầu chậm rãi trở nên đàn ông.

Ví như ngày hôm nay, lúc Phó Khôn lấy sổ tiết kiệm ra, trên mặt vẫn lộ ra nụ cười đắc ý, nhưng lúc nói ra quyết định của mình, kiên định trong ánh mắt lại khiến không một ai có thể xem nhẹ.

Phó Nhất Kiệt biết bố mẹ vẫn chưa ngủ, chắc là đang bàn bạc chuyện của Phó Khôn, nhưng nó có thể đoán được, ý kiến cuối cùng của hai người họ sẽ là đồng ý với quyết định của Phó Khôn.

Phó Khôn.

Phó Nhất Kiệt nằm nhoài xuống bên người Phó Khôn, ngón tay nhẹ nhàng chạm lên môi anh, Anh trâu bò thế.

Phó Khôn không hề động đậy, Phó Nhất Kiệt nhìn đăm đăm vào môi anh một lúc lâu, dạo gần đây vội vàng ôn tập, tối nằm xuống cũng chẳng suy nghĩ gì, xoa xoa quần trong nghe tiếng thở của Phó Khôn là ngủ.

Nhưng hiện giờ, một loại kích động nào đó lâu lắm rồi chưa xuất hiện lại chậm rãi dâng lên.

Nó muốn đè nén ý nghĩ này xuống, nhưng ánh mắt lại vẫn dừng lại trên mặt Phó Khôn không dời đi dược, cố nửa ngày, nó vẫn thở dài khe khẽ, rồi cẩn thận rướn qua.

Trên môi Phó Khôn là hương vị kem đánh răng trẻ em nó đã quen thuộc, nó không nhịn được mà nhắm hai mắt lại, dán lên môi Phó Khôn rất lâu, rồi mới vì sợ đánh thức Phó Khôn mà hơi miễn cưỡng rời đi.

Nhưng lúc chuẩn bị vươn mình nằm xuống, tay nó lại chạm phải nửa người trên cởi trần của Phó Khôn.

Lúc đầu ngón tay chạm tới da dẻ bóng loáng trên người Phó Khôn, như thể có thứ gì đó bé nhỏ nổ lách tách trên đầu ngón tay, cảm giác mềm mại ngứa ngáy nhỏ vụn nhanh chóng lan từ đầu ngón tay vào lòng nó.

…Cảm giác rất dễ chịu, Phó Nhất Kiệt không lấy tay ra, đầu ngón tay, lòng bàn tay, ngón tay, từng thứ một chạm lên người Phó Khôn.

Động tác sau đó đã không còn bị mình khống chế nữa, nói đúng ra thì, nó hoàn toàn không nghĩ ra mình muốn làm gì, đang làm gì nữa.

Tay nhẹ nhàng mơn trớn trên ngực Phó Khôn, hướng xuống dưới, Phó Nhất Kiệt trước đây dường như chưa bao giờ phát hiện được, da dẻ ma sát xẹt nhẹ qua lòng bàn tay cũng là một loại hưởng thụ.

Thân thể Phó Khôn phập phồng lên xuống theo nhịp thở, tay Phó Nhất Kiệt tinh tế cảm nhận loại cảm giác không nói rõ được nhưng lại khiến người ta có gì đó muốn ngừng mà không thể, nó hơi chìm đắm vào trong động tác khiến hơi thở dần dần lạnh đi từ lúc nào không hay này, đầu ngón tay đã luồn vào bên trong quần Phó Khôn từ lúc nào, nó cũng chẳng hay biết.

Từ sau khi chuyển nhà, nó đã không còn tắm gội cùng Phó Khôn nữa, xúc cảm trên đầu ngón tay khiến nó nhận ra, Phó Khôn thật sự đã không còn là cậu trai ngốc nghếch vô cùng trước kia nữa.

Nó cẩn thận úp bàn tay xuống.

Ngay lúc nó định làm ra động tác tiến thêm một bước, Phó Khôn đột nhiên giật giật, tay đặt bên người gãi gãi lên quần.

Phó Nhất Kiệt không kịp phản ứng, Phó Khôn gãi trên tay nó hai lần, nó mới vội vàng rụt tay ra, Phó Khôn lại gãi thêm mấy lần nữa, trở mình quay vào tường, tiếng ngáy khe khẽ trước đó đã không còn, nhưng nhịp thở thì vẫn không khác trước lắm.

Phó Nhất Kiệt cảm thấy cả người như đang ngồi trong phòng xông hơi, từ trong ra ngoài đều nóng bỏng vô cùng, người lấm tấm mồ hôi, nó cứng đờ không dám di chuyển, tim đập tới mức cổ cũng có cảm giác bị co rút lại.

Phó Khôn có tỉnh hay không?

Có tỉnh hay không?

Bầu không khí kích thích mà hưng phấn trong mấy giây ngắn ngủi đã bị phá tan gần như chẳng còn gì, Phó Nhất Kiệt cuối cùng đã chẳng còn cảm nhận được gì ngoài sợ sệt và căng thẳng.

Nó dùng động tác khẽ khàng ngồi dậy, sững sờ nửa buổi rồi đứng dậy ra khỏi phòng ngủ, rón rén đi vào nhà tắm, dựa lên tường ngơ ngẩn rất lâu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!