Chương 39: Quyết định

Loại lưu manh khốn nạn đi nơi khác mấy năm rồi trở về như Uông Chí Cường, muốn tìm cũng không khó, Uông Chí Cường không có ý định "hoàn lương", từ việc nó tới gây sự với Phó Khôn đã nhìn ra được, thằng cha đang làm nóng người, chuẩn bị cho việc "giành chính quyền" về mình.

Phó Nhất Kiệt chẳng phí bao công sức đã tìm được Uông Chí Cường trong một quán điện tử.

Uông Chí Cường không quen biết nó, đối với Uông Chí Cường, em trai Phó Khôn, chính là một thằng nhóc con rất nhiều năm trước đã bị đám chúng nó cướp tiền xé sách rồi im lặng bỏ đi mà thôi, chẳng để lại ấn tượng gì.

Mấy ngày sau, Phó Nhất Kiệt đã biết chỗ ở của gã.

Cũng biết được mấy tên lăn lộn với Uông Chí Cường lén lút gọi Uông Chí Cường là Báo Ca.

Đối với việc Uông Chí Cường tự đặt cho mình một cái nghệ danh bắn mười phát đại bác cũng chẳng liên quan như vậy, Phó Nhất Kiệt rất khinh thường.

Biết được Uông Chí Cường ở đâu, rồi quy luật sinh hoạt buổi tối đại khái ra sao rồi, Phó Nhất Kiệt không lập tức ra tay như trước đây, nó bị ăn thiệt một lần rồi, không thể làm chuyện như vậy thêm lần nào nữa.

Nó kiên nhẫn đợi hơn nửa tháng, bọn Uông Chí Cường một lần nữa điều động, đến gây sự với lão đại Thất Trung trước đây – Đường Tuấn, đến lúc đó nó mới có cơ hội thích hợp.

Một đạp của Phó Nhất Kiệt khá mạnh, lúc tập luyện ở trường võ, nó đạp một cú có thể đạp ngã người cầm bia đá cho nó.

Một đạp này, đạp cho cánh cửa chặt chẽ vững vàng đập vào mặt Uông Chí Cường.

Phó Nhất Kiệt nghe thấy tiếng Uông Chí Cường ngã xuống đập vào ghế trong phòng, nó vừa vào nhà, đã trở tay đóng cửa lại, không chờ cho Uông Chí Cường bụm mặt đứng lên được, đã đạp mạnh vào phía trong đầu gối gã.

Uông Chí Cường loạng choạng gục xuống.

Ngay sau đó, Phó Nhất Kiệt giơ chân lên, làm một cái bổ xuống lên vai Uông Chí Cường, Uông Chí Cường giờ loạng choạng cũng không chẳng loạng choạng được nữa, nằm thẳng cẳng giữa sàn nhà.

"Ai…" Thằng cha giãy dụa chống người, tai trái lần mò lên dao buộc trên thắt lưng.

Phó Nhất Kiệt không cho gã cơ hội chạm tới dao, đã đi qua dùng đầu gối thụi mạnh vào thắt lưng gã, sau đó vặn lấy cánh tay trái gã nhấc mạnh lên, Uông Chí Cường dán mặt xuống sàn nhà kêu thảm thiết, cánh tay lập tức mềm oặt đi.

Uông Chí Cường bị nó dùng đầu gối đè lên hông áp xuống sàn, thở hổn hển vài tiếng giãy dụa, Phó Nhất Kiệt dứt khoát dùng một chân khác dẫm nát cổ tay phải gã, sau đó lại nắm lấy tay gã vặn một cái, Uông Chí Cường chỉ cảm thấy đau cào ruột, tay phải lại giữa cơn đau đớn chẳng thể động đậy.

Phó Nhất Kiệt nắm tóc gã đập mạnh xuống đất, có điều lần này không làm quá mạnh, cũng không để cho mũi gã chạm đất.

"…Đệt," Đầu Uông Chí Cường bị đập mà hoa mắt chóng mặt, vải băng trên mũi đã bị máu thấm ướt, khóe mắt cũng rách ra máu, gã cố gắng quay đầu lại nhìn xem kẻ đã khiến cho gã sưng mặt bầm mũi cả người đau tới mức không nói nên lời là ai, nhưng lại bị đè xuống sàn, không nhúc nhích nổi, "Người anh em, có chuyện gì thì nói rõ ràng."

Phó Nhất Kiệt không nói gì, duỗi tay tới rút dao trên hông gã ra, vỗ vỗ lên mặt gã.

Uông Chí Cường cứng đờ cả người, tiếp đó gào lên: "Mẹ nó mày rốt cuộc là thằng nào! Có chết cũng phải để ông đây chết minh bạch!"

"Ngậm mồm." Phó Nhất Kiệt gằn giọng nói một câu.

Uông Chí Cường im bặt, giọng nói cố ý hạ thấp còn lẫn với tiếng khàn khàn cách thứ gì đó vang tới không rõ, gã không nghe ra được là ai, lục lọi trong trí nhớ cũng không tìm thấy ai tương tự cả.

Phó Khôn? Phó Khôn vẫn đang đeo nẹp, trong đám bạn của nó cũng đâu có ai có năng lực như thế.

…Đường Tuấn?

Uông Chí cường cảm thấy đầu mình bắt đầu đau, như thể sắp nổ tung, từ đầu gối trở xuống đã đau đến không còn cảm giác, vai và cánh tay như thể có ai dùng dao đâm… và cả mũi…. Mũi!

Phó Nhất Kiệt vuốt thẳng từng ngón tay trên bàn tay phải gã đang bị mình đạp dưới chân, rồi đột ngột đâm dao vào giữa khe ngón tay gã, dao dán sát ngón áp út của gã, găm vào sàn gỗ mục nát phía dưới.

Tay Uông Chí Cường tuy không thể cử động, nhưng lại vẫn có cảm giác, cảm giác dao dán vào ngón tay cực kỳ rõ rệt, gã cố hết sức ngoảnh đầu: "Người anh em…"

Phó Nhất Kiệt không để ý tới gã, rút dao ra, rồi lại đâm vào giữa khe ngón tay gã lần nữa, sau đó bắt đầu nghiêm túc đâm qua đâm lại giữa mấy khe ngón tay, tốc độ ngày càng nhanh.

Uông Chí Cường cũng thích chơi như thế, đây là kỹ năng chuẩn để giả khốc giả ngầu, nhưng giờ gã lại bị hành vi hoàn toàn chẳng hề đau đớn nhưng lại khiến người ta ứa mồ hôi lạnh làm cho sợ quá chừng, giữa tiếng dao găm vào sàn nhà đơn điệu, gào lên một câu: "Dứt khoát luôn đi!"

Phó Nhất Kiệt không hề dừng lại, tay trái bịt miệng Uông Chí Cường, tay phải nhấc dao lên, đâm xuống dưới, dao găm vào sàn nhà ngay sát tay Uông Chí Cường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!