Cửa hàng lương thực này rất lớn, trước cửa hàng đã trở thành một hàng thức ăn nhanh, kho phía sau vẫn trống không, không ai trông coi, cũng không ai dọn dẹp, Phó Khôn đến tận giờ cũng chưa từng vào, cậu vẫn luôn cảm thấy, đây hẳn là nơi mấy người đêm uống say không tìm được nhà vệ sinh thích nhất.
Uông Chí Cường dẫn đầu cả bọn đi vào, trong cửa hàng bám không ít bụi, hơi tối, góc bên trong đặt một cái cân đã hỏng, túi đựng gạo đựng bột mì ném lung tung khắp nơi.
Phó Khôn theo sau vào, đứng trên một túi gạo Đông Bắc, cậu vốn định giẫm lên túi gạo thơm Thái Lan, nhưng chỗ đó quá gần Uông Chí Cường.
"Phó Khôn, hôm nay hai chúng ta kết thúc luôn đi," Uông Chí Cường cử động tay chân và cổ, lúc khởi động cổ làm mạnh cực kỳ, chắc là định làm ra tiếng, có điều chẳng thành công.
Phó Khôn cúi đầu nhìn gạo Đông Bắc, Uông Chí Cường mấy năm qua có lẽ đều sống theo kiểu "Người trong giang hồ", lúc nói chuyện đều mang theo phong cách giang hồ: "Tao có chuyện muốn nói trước."
"Nói đi." Uông Chí Cường phất tay.
"Tuy tao không biết hai chúng ta rốt cuộc có chuyện gì phải kết thúc, nhưng mày đã bảo muốn kết thúc, thì kết thúc thôi," Phó Khôn ném cặp sang bên cạnh, làm bay lên một đám bụi, "Thế nhưng chuyện mày tự dưng đội nón xanh lên đầu thì đừng có kéo tao vào, không liên quan gì đến tao cả, mày có sở thích này thì đi mà tìm người khác tới chơi với mày."
Khóe miệng Uông Chí Cường giật một cái: "Mẹ nó bớt nói nhảm đi!"
Cùng lúc nói ra câu này, một tên bên cạnh ném gậy gỗ cho Uông Chí Cường, Uông Chí Cường nhận lấy gậy, vọt về phía Phó Khôn, giơ gậy gỗ trong tay lên.
Phó Khôn không trốn, vào lúc này, trốn về sau chắc chắn sẽ bị gậy đập phải, cậu khom người xuống vọt thẳng về phía Uông Chí Cường, vai phải nhắm thẳng vào bụng Uông Chí Cường.
Phó Nhất Kiệt nghe thầy giảng bài xong, thu dọn cặp rồi ra khỏi lớp.
Lúc đi tới nhà xe, nó ngơ ngác, xe đạp của Phó Khôn không ở trong nhà xe, thế là nó quay đầu đi về phía cổng trường, những lúc Phó Khôn không ở trong nhà xe thì sẽ ở ngoài cổng.
Nhưng ngoài cổng cũng chẳng thấy, Phó Nhất Kiệt nhíu mày, đang định quay đầu đi về phía phòng học khu cấp ba nhìn thử, liếc mắt lại quét qua một chiếc xe đạp khóa dưới tán cây cách đó không xa.
Là của Phó Khôn.
Người đâu rồi?
Không thấy ai bên cạnh xe, đường phố hai bên cổng chỉ có học sinh tan học đứng tụm năm tụm ba, không thấy Phó Khôn đâu.
"Tiểu Bạch Bạch," Bên cạnh vang lên giọng Trần Lị, "Hai anh em chưa về à?"
"Anh em còn ở trong lớp không?" Phó Nhất Kiệt quay đầu lại hỏi chị bé.
"Không có, vừa tan học đã chạy rồi mà," Trần Lị ra ngoài cùng Cẩu Thịnh, lúc nhìn thấy xe bên cạnh cây, con bé ngơ ngác, "Đây không phải là xe nó à?"
"Không thấy người đâu," Phó Nhất Kiệt suy nghĩ, rồi đi về phía bên kia đường, "Em sang cửa hàng bên kia đường nhìn thử."
Trần Lị đứng tại chỗ hết nhìn đông lại ngó tây, con bé thấy có gì đó hơi lạ, kiểu người chỉ thiếu điều xây cái miếu cung phụng em trai nó như Phó Khôn, đáng lẽ ra sẽ không thể nào để cho Phó Nhất Kiệt mê man đi tìm nó khắp nơi như vậy được.
"Hay là nó đi mua đồ ăn cho em nó…" Lúc Cẩu Thịnh nói, Hứa Giai Mỹ đạp xe ngang qua sau nó, gạt chuông, Cẩu Thịnh nhường đường sang bên cạnh.
Trần Lị thấy Hứa Giai Mỹ đương nhiên là không vừa mắt, giờ con bé vậy mà lại còn đạp xe lên vỉa hè, còn vênh váo gạt chuông, Trần Lị không nhịn được mà liếc mắt nhìn con bé.
Hứa Giai Mỹ cũng ngạo mạn liếc lại nó, sau đó quay mặt đi đạp xe về phía trước.
Trần Lị đột nhiên cảm nhận được trong ánh mắt của Hứa Giai Mỹ có gì đó không được đúng lắm, nó chẳng cần suy nghĩ đã hô to: "Hứa Giai Mỹ!"
Hứa Giai Mỹ không để ý tới nó, đạp xe mấy cái đã vọt đi ra xa.
"Gọi nó làm gì?" Cẩu Thịnh không hiểu, hỏi.
"Hứa Giai Mỹ!" Trần Lị lại gọi to, thấy Hứa Giai Mỹ không có ý dừng lại, liền cắn răng, "Không biết, giác quan thứ sáu của phụ nữ! Giác quan thứ sáu của tao chuẩn lắm!"
Không chờ cho Cẩu Thịnh nói năng gì, Trần Lị đã lại nhìn qua xung quanh, mấy học sinh lớp mười đứng bên cạnh bờ tường trường học, nó chạy tới: "Bạn học, cho hỏi chuyện này, có biết Phó Khôn không?"
Một bạn học sinh ngơ ngác: "Biết."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!