Sáng sớm Phó Khôn dậy khỏi giường, Phó Nhất Kiệt như thường lệ, không ở trên giường, đã dẫn bạn học Đâu Đâu ra ngoài chạy bộ rồi.
Có điều, hôm nay thời gian nó chạy bộ hơi lâu, Phó Khôn đã ăn sáng được nửa rồi nó mới mở cửa vào nhà. Đâu Đâu ngậm vòng cổ của mình, vui vẻ chạy một vòng trong phòng khách, nhìn thấy Phó Khôn co chân ngồi xổm trên ghế, nó dương dương tự đắc ném vòng cổ đi, tìm một nơi mát mẻ nằm nhoài người xuống.
Phó Khôn nhìn qua Phó Nhất Kiệt, Phó Nhất Kiệt trông có vẻ rất bình tĩnh, không có gì khác mọi khi cả, Phó Khôn không chắc chắn về thái độ của thằng nhóc này lắm, hôm qua hình như chưa nói rõ ràng thì mình đã ngủ rồi…
Lúc hai đứa cùng nhau xuống tầng đi học, Phó Khôn vẫn đang phân vân xem hôm nay nên đi bày sạp hay đi học thêm. Ngày thường cậu đều cùng Phó Nhất Kiệt đi vào cổng trường, sau đó đi thẳng về phía trước, xuyên qua vườn cây của trường rồi ra ngoài từ cổng sau, rồi lại vòng về cổng trước lấy xe đi đến nhà Tôn Vĩ lấy hàng.
Hôm nay, lúc gửi xe trong nhà xe, cậu vẫn chưa xác định được nên làm gì.
Phó Nhất Kiệt đứng bên cạnh nhìn cậu khóa xe, lâu sau mới nói một câu: "Chuyện anh bày sạp thì em không quản anh, nhưng chuyện thi đại học thì không được làm bừa."
"Sao?" Phó Khôn trong chốc lát vẫn chưa hiểu rõ ý của Phó Nhất Kiệt.
"Ý em là, tự anh cân bằng việc này đi," Phó Nhất Kiệt nhíu mày, "Anh, chuyện thi anh vẫn cứ thi cho đàng hoàng, thi đậu hay không đậu thì nói sau, nhưng nếu như anh cứ thế bỏ qua cả một năm cuối này, thật sự sẽ tiếc lắm."
Phó Khôn nhìn nó, hơi do dự rồi gật đầu: "Ừm."
"Bày sạp, cuối tuần hay buổi tối đều được." Phó Nhất Kiệt quay người vừa đi vừa nói, "Thật ra em cũng muốn nhìn xem anh như vậy rốt cuộc có thể kiếm được bao nhiêu tiền, nhưng anh vẫn đang đi học, giỏi thì anh cứ giữ được cả hai đầu đi."
Phó Khôn cười: "Khích anh đấy à?"
"Ừ, khích anh đấy," Phó Nhất Kiệt quay lại, cũng cười, "Em cũng biết anh không có lòng đi học, nhưng thi đậu rồi không học, với bỏ không thi, là hai chuyện khác nhau."
"Biết rồi," Phó Khôn vung cặp lên vai, lầm bầm, "Mới có bao lớn, nói chuyện như chú anh đến nơi…."
"Ngoan."
Kể cả ngồi trong phòng học nghe giảng cũng chẳng lọt được mấy chữ, Phó Khôn vẫn không dùng thời gian học thêm ban ngày để đi bày sạp nữa, những lúc không có ai giảng bài mà chỉ tự mình ôn tập còn hoàn toàn chẳng tĩnh tâm được như tự học buổi tối và cuối tuần, cậu sẽ đi ra chợ đêm.
Từ lúc cậu mang một bộ bút dạ quang đủ màu tới, việc buôn bán đã khá lên nhiều, mỗi người mua hàng, cậu đều sẽ vẽ lên tay lên mặt một hình vẽ nhỏ, không khó, mà mua hàng đều là mấy cô bé, đều cảm thấy rất hay.
Cho nên, cậu lại thử nhập thêm quạt tròn và quạt gập trơn một màu về bán, vẽ tranh lên quạt, vừa bán vừa vẽ, đều là mấy bức tranh nhỏ thôi, vẽ cũng nhanh, bán được cũng kha khá, kiếm được nhiều hơn so với bán mấy thứ đáng yêu trước kia.
Trình Thanh Thanh nhập được áo phông trơn rẻ lắm, cậu định thi đại học xong sẽ thử vẽ lên áo hay gì đó…
Có điều, cái kiểu cố cả hai đầu này, kiên trì tới lúc khai giảng chính thức vào học, Phó Khôn bắt đầu cảm thấy hơi vất vả.
Đi học rồi, bài tập nhiều lên, cậu chỉ có thể làm sau khi dọn sạp về nhà, làm không xong hôm sau đến chép của Trần Lị cũng hơi quá sức, nhưng cậu vẫn kiên trì trong bi phẫn.
Ngoài vì câu thi đậu không học với bỏ không thi là hai chuyện khác nhau của Phó Nhất Kiệt, nguyên nhân lớn hơn thật ra là rất đơn giản, cậu đã nhận lời Phó Nhất Kiệt rồi, nhận lời rồi thì phải làm được.
Phó Nhất Kiệt không hỏi nhiều về chuyện cậu bày sạp, cũng không quay lại chợ đêm tìm cậu nữa, trước đây Phó Nhất Kiệt không thức đêm ôn thi, ngày nào cũng đúng 11 giờ là nhất định sẽ soạn sách vở, nhưng giờ lại ngày nào cũng thức cùng cậu, lúc cậu mí mắt choảng nhau làm bài tập, Phó Nhất Kiệt sẽ yên tĩnh đọc sách bên cạnh.
Mấy lần Phó Khôn ngẩng đầu lên, đều sẽ phát hiện Phó Nhất Kiệt đang ôm sách gục gặc đầu về phía cậu như con lật đật, có lúc thì dứt khoát ngủ luôn.
Phó Khôn thấy xót, nhưng Phó Nhất Kiệt cảm thấy một mình cậu làm bài tập sẽ buồn, cho nên vẫn kiên trì ngày ngày thức cùng cậu.
Mỗi lần nhìn thấy Phó Nhất Kiệt ngủ, cậu sẽ lấy bọc tiền càng ngày càng dày trong cặp ra đếm, dự định thi thử xong sẽ mua cho Phó Nhất Kiệt gì đó, có điều là thằng nhóc này từ nhỏ tới lớn, ngoài quà sinh nhật năm nay, hầu như chưa bao giờ mở miệng đòi bất cứ thứ gì, cậu cũng không biết Phó Nhất Kiệt cần thứ gì nữa.
Trời lạnh đi, việc buôn bán cũng nhạt đi không ít, không bán được quạt, cậu bắt đầu bán mấy thứ như găng tay, khăn quàng, khẩu trang, vì muốn bán hàng khác với mọi người, cậu suy nghĩ tới việc vẽ tranh lên khẩu trang và giày.
Cậu nhập về khẩu trang màu trắng đơn giản, vẽ tranh lên, bán được cũng khá, giờ không chỉ có con gái, mà không ít con trai cũng mua, giá lại còn đắt hơn khẩu trang trơn tới mấy lần.
Gần Tết, Trình Thanh Thanh nói với cậu, tạm dừng lại mấy cái khác, chỉ bán câu đối với hoa văn trang trí cửa sổ thôi, Phó Khôn làm theo, mà không bán thì không biết, cậu ngạc nhiên phát hiện, mấy tờ giấy kia bán lời một cách đáng sợ.
Cậu mua cho Phó Nhất Kiệt hai bộ quần áo mới, rồi mua cho bố mẹ mỗi người một bộ, không dám mua nhiều, cũng không dám nói giá thật, chỉ nói là mua theo giá sỉ ở chỗ Trình Thanh Thanh, sợ mẹ phát hiện ra thu nhập của cậu nhiều một cách không bình thường.
"Kiếm được bao nhiêu?" Phó Nhất Kiệt mặc áo khoác mới hỏi Phó Khôn, đây là lần đầu tiên từ sau kỳ nghỉ hè năm ngoái, nó hỏi thăm chuyện buôn bán của Phó Khôn, thành tích kỳ thi cuối kỳ của Phó Khôn vẫn khơ khớ như trước, môn nào cũng đạt yêu cầu, đối với Phó Nhất Kiệt, Phó Khôn chỉ cần giữ vững không bị tụt xuống, đã là tốt lắm rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!