Có lên không? Phó Nhất Kiệt quay đầu lại gọi.
Phó Khôn lấy lại tinh thần, chạy mấy bước đuổi theo, nhảy lên yên xe:
"Em học đạp xe đạp từ bao giờ thế?"
Lực đẩy lúc Phó Khôn nhảy lên xe khiến tay Phó Nhất Kiệt đang nắm tay lái hơi nghiêng đi, Phó Khôn lập tức hơi căng thẳng:
"Em có biết đạp không đấy!"
"Không phải em đang đạp đây à?"
Phó Nhất Kiệt trượt xuống theo sườn dốc trước cổng trường.
Xe đạp cũng coi như vững vàng trượt xuống dốc, lăn tới đường lớn, Phó Khôn mới vòng trở về đề tài trước đó:
"Em học từ bao giờ thế?"
Không nhớ nữa.
Phó Nhất Kiệt trả lời.
"Có rắm, chuyện này mà không nhớ được?" Phó Khôn ôm cặp, giày thi thoảng lại cọ xuống đất, khiến mình chân thực cảm nhận được, giờ Phó Nhất Kiệt đang đạp xe chở cậu về nhà.
"Lúc chân với tới bàn đạp thì học được."
Với tới lúc nào? Phó Khôn không nhịn được cúi đầu xuống, liếc mắt nhìn, đúng là với tới, còn thừa nữa, cậu đột nhiên xúc động, chuyện chân Phó Nhất Kiệt không với tới bàn đạp đã là hai năm trước rồi…
Với tới từ lâu rồi, Phó Nhất Kiệt chép miệng, Làm anh thế đấy.
"Ngày nào cũng chở em đi học, nên anh chẳng nhớ chuyện em có với tới bàn đạp hay không nữa," Phó Khôn cười,
"Cũng ra dáng đấy chứ, để anh đoán xem nào, là Trương Thanh Khải dạy?"
"Ừ, lúc chơi bóng em đi xe của anh ấy, đạp một vòng là biết, dễ mà." Phó Nhất Kiệt trả lời.
"Đúng là không khó, đã vậy em trai anh còn thông minh thế cơ mà…" Phó Khôn đột nhiên nghĩ tới một vấn đề nho nhỏ,
"Trước đó em toàn lấy xe anh ấy đạp chơi à?"
"Không, mới đạp có lần."
Phó Nhất Kiệt trả lời rất đơn giản.
Cái gì? Phó Khôn sững sờ, giọng lên cao không ít,
"Em mới chỉ đạp xe anh ấy có một lần?"
"Ừ, đây là lần thứ hai."
Dừng dừng! Phó Khôn gào lên,
"Gan anh không nhỏ nhỉ anh mới học xong chưa luyện anh đã dám chở người ta rồi?"
"Đừng có hô lung tung," Phó Nhất Kiệt nghiêng đầu,
"Không phải giờ vẫn đang đạp cẩn thận…"
Còn chưa nói xong câu này, bánh trước của Emelle 250 lăn trúng hòn đá, đột nhiên nghiêng đi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!