Lưỡi Phó Khôn không bị một chưởng của mẹ đánh văng ra, thế nhưng sau đó mẹ đã bồi ngay thêm một chưởng nữa, đánh cho viên giấy ăn cậu nhét vào lỗ mũi văng ra ngoài.
"Thục Cầm! Em làm gì thế!" Bố hô một tiếng, đặt ấm trà xuống đi tới,
"Răng cũng bị em đập rụng luôn!"
"Em cũng có đánh mạnh đâu! Có phải như lai thần chưởng đâu mà!" Mẹ quay người về ngồi lại trên sofa, chỉ vào giữa phòng khách,
"Hai đứa đứng ra đây, mẹ có chuyện muốn hỏi."
Phó Nhất Kiệt đi tới đứng ngay ngắn, Phó Khôn đầu tiên là sờ mũi mình, không chảy máu, sau đó soi mặt qua gương, chùi vết máu bên cạnh, giờ mới chậm rãi đi tới đứng bên cạnh Phó Nhất Kiệt.
"Trước đây mẹ nói với hai đứa rồi đúng không?"
Mẹ nhìn hai bọn họ, Nói rồi đúng không?
Nói cái gì rồi? Phó Khôn hơi khó hiểu.
"Mẹ bảo có chuyện gì cũng phải nói với cả nhà!" Mẹ đứng lên quát một tiếng,
"Hai anh bao lớn! Chuyện lớn như thế mà giấu lâu như vậy! Định kết thúc thế nào hả! Định kết thúc thế nào!"
Phó Khôn vừa nghe câu này đã biết mẹ là vì chuyện của Lã Diễn Thu, cậu cúi đầu không nói gì.
Phó Nhất Kiệt cắn môi một cái, nhìn chằm chằm mẹ thật lâu, rồi nói một câu:
"Con sẽ không đi cùng cô ta, cũng sẽ không nhận cô ta, cứ kết thúc như vậy thôi."
"Vậy cũng phải nói cho mẹ biết chứ! Cũng phải nói cho mẹ biết chứ! Cũng phải nói cho mẹ biết chứ!" Mẹ xông tới bên cạnh Phó Nhất Kiệt, vừa quát vừa đập vừa đánh,
"Chuyện này cũng không nói với mẹ! Hai anh định làm phản đấy à, không sợ mẹ đánh chết hai anh à!"
Mẹ! Mẹ! Phó Khôn mau chóng tới che cho Phó Nhất Kiệt,
"Nghe con giải thích!"
Con đi ra! Mẹ đẩy cậu một cái, rồi lại đập lên tay Phó Nhất Kiệt thêm vài cái nữa, sau đó ôm lấy Phó Nhất Kiệt,
"Làm mẹ sợ chết đi được, chẳng có chuẩn bị gì, tự nhiên cô ta tới, mẹ con cũng lên cơn đau tim mười mấy lần…"
"Con sợ bố mẹ phiền lòng," Vành mắt Phó Nhất Kiệt lập tức ửng đỏ, cũng ôm lại mẹ thật chặt,
"Con sợ bố mẹ sẽ khuyên con nhận cô ta."
"Chuyện này có nhận hay không nhận cũng phải nói cho rõ ràng, đây không phải chuyện hai đứa giấu là qua được," Bố ở bên cạnh thở dài, kéo mẹ lại,
"Nói cho rõ ràng nào."
Lã Diễn Thu cũng không giống như Phó Khôn và Phó Nhất Kiệt nghĩ trước đó, là muốn tới cương quyết cướp Phó Nhất Kiệt đi.
"Vừa mới đầu là cô ta cũng định bàn chuyện nhận lại con," Mẹ uống nước, giọng đã bình tĩnh đi không ít,
"Nhưng mẹ không đồng ý, mẹ bảo là mẹ có nuôi con heo…"
Đâu Đâu đang nằm nhoài trên ghế sofa bên cạnh hừ một tiếng, mẹ liếc mắt nhìn nó một cái:
"Mẹ bảo mẹ có nuôi con chó nhưng nuôi bao năm như vậy, bỏ ra bao nhiêu thứ, tiền bạc, niềm tin…"
Là công sức.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!