"A? Sâu gì?" Phó Khôn buồn ngủ mơ màng, qua nửa ngày vẫn chưa phản ứng lại được câu hỏi không đầu không đuôi này của Phó Nhất Kiệt.
"Nhặt sâu ăn." Phó Nhất Kiệt nhỏ giọng nói.
Giọng thằng bé vốn đã vì cảm lạnh nên hơi giọng mũi, nhích lại gần nói ngay bên tai như vậy, khiến Phó Khôn cảm thấy ngứa ngáy cả người, tai như thể bị tóc cọ vào, không nhịn được cười.
Cười ngây ngô một lúc, buồn ngủ cũng bị cười hết sạch, cũng nhớ ra được nhặt sâu ăn là chuyện gì, cậu nghiêng người: "Là châu chấu, anh không ăn, anh chỉ tích góp châu chấu thôi, cái thằng Tôn Vĩ chết đói từ kiếp trước mới thích ăn."
"Ăn ngon không?" Phó Nhất Kiệt nuốt nước bọt.
"Chẳng có vị gì cả, anh chỉ ăn mỗi một cái chân," Phó Khôn suy tư, "Dùng củi đốt lên ăn, Tôn Vĩ ăn sống luôn…. Một Khúc à, anh còn chưa hỏi em nữa, sao em lại ăn sủi cảo sống chứ."
Phó Nhất Kiệt không hé răng.
"Sao em lại không thích nói chuyện thế?" Phó Khôn hỏi.
Phó Nhất Kiệt vẫn không ho he gì, cậu đành phải ngậm miệng lại, chuẩn bị ngủ tiếp.
Vẫn chưa tìm lại được cơn buồn ngủ lúc nãy, Phó Nhất Kiệt đột nhiên ôm chăn ngồi dậy.
"Sao vậy?" Phó Khôn sợ hết hồn. cũng ngồi dậy theo.
"Muốn đánh rắm." Phó Nhất Kiệt nhỏ giọng nói.
"…Vậy thì đánh đi, đánh rắm thôi mà còn phải ngồi dậy?" Phó Khôn không hiểu nổi, nằm xuống lại, "Đừng đánh trong chăn…"
Còn chưa nói xong, cậu đã nghe thấy một tiếng rắm, không thể làm gì khác hơn là đá đá chăn: "Thôi, nằm gần như vậy, trong ngoài đều như nhau."
"Anh." Phó Nhất Kiệt lại nhỏ giọng gọi cậu.
"Sao?"
"Em muốn đi vệ sinh."
"Ăn nhiều quá đúng không? Ông cụ non?" Phó Khôn suy tính trong lòng xem nên dẫn em ra ngoài đi vệ sinh hay là dùng bô trong nhà.
"Đau bụng," Giọng Phó Nhất Kiệt càng nhỏ hơn, trong bóng tối hình như còn cuộn tròn người lại lấy tay che bụng.
Vậy thì phải ra nhà vệ sinh, tuy mùa đông ngoài trời lạnh, nhưng đổ bô trong nhà vẫn luôn là nhiệm vụ của cậu, cậu không muốn phải đi đổ cức.
Thế nên, cậu nhảy xuống giường, giật đèn sáng: "Nhịn! Anh dẫn em đi toa lét, mặc áo vào."
Phó Nhất Kiệt mặc cái quần thu đông, khoác áo khoác bông nhỏ vào, cau mày cong lưng ôm bụng, Phó Khôn giật một ít giấy, kéo tay nó chạy ra bên ngoài, nếu như không phải tay cậu không dùng được sức, giờ còn muốn cõng Phó Nhất Kiệt chạy.
Đèn nhà vệ sinh không biết đã bị ai tắt đi, Phó Khôn lần mò trên tường cả buổi cũng không tìm ra được sợi dây đèn, Phó Nhất Kiệt vẫn luôn ở bên cạnh cậu vừa dậm chân vừa hừ hừ nhỏ giọng, cuống tới mức cậu muốn chửi bới.
Phía sau vang lên tiếng bước chân, có ánh đèn pin chiếu tới, Phó Khôn cuối cùng cũng nhìn thấy sợi dây đèn, giật một cái, đèn sáng.
"Mau mau, đừng bĩnh ra quần!" Phó Khôn trở tay kéo Phó Nhất Kiệt, đẩy nó lên bồn cầu.
Phó Nhất Kiệt bắt đầu ị rồi, cậu mới thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Năm 1988, tôi học được lái ô tô, xuống dốc núi tôi đâm chết hơn trăm, cảnh sát đến bắt tôi, tôi trốn vào nhà vệ sinh nữ, nhà vệ sinh nữ không có đèn tôi rơi xuống hầm phân, tôi chiến đấu với phân, cuối cùng tôi hy sinh, để tưởng niệm tôi, nhà vệ sinh được lắp đèn…."
Đi ra khỏi nhà vệ sinh, Hạ Phi cười đứng bên ngoài, quơ quơ đèn pin qua mặt cậu: "Đưa em trai đi vệ sinh à?"
"Vâng," Phó Khôn nhảy lên, "Anh Tiểu Phi đi nhà vệ sinh à?"
"Không đi, anh đi tiễn bạn." Hạ Phi lại quơ quơ đèn ra phía sau.
Trương Thanh Khải ở phía sau anh lấy tay chặn ánh đèn pin: "Khỏi tiễn, chốc nữa lại cảm bây giờ."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!