Chương 29: Clean Shot!

Kỳ nghỉ hè này, Nhất Trung đã sửa lại phòng thể chất, sân bóng rổ và sân bóng chuyền mới đều đổi thành sàn gỗ, Phó Khôn cảm thấy rất lãng phí, chẳng mấy chốc, sàn nhà sẽ đá một cái là một phiến bay đi.

Thi đấu bóng rổ lần này làm rất rầm rộ, sân bãi bên trong lẫn bên ngoài đều căng băng rôn, trong tủ kính còn dán cả áp phích tuyên truyền rất to.

Trong áp phích tuyên truyền có hai tấm là Phó Khôn vẽ, Trần Lị khoe với thầy cô, chỉ thiếu điều nói Phó Khôn là họa sĩ truyện tranh nữa thôi, Phó Khôn nằm sấp trên bàn trong văn phòng của thầy vẽ chừng mấy ngày mới coi như vẽ xong.

"Xem đi, quả đúng là chấn động luôn."

Trần Lị nhìn áp phích tuyên truyền bên trong tủ kính, xuýt xoa liên tục,

"Khôn Tử, sau này tao viết truyện, mày vẽ tranh đi, hai ta ra quyển sách, đảm bảo kiếm được nhiều tiền hơn mày gắp thú bông."

Truyện gì?

Phó Khôn đi về phía sân bóng, trận của lớp Phó Nhất Kiệt là trận đầu sau tan học, cậu đến sớm,

"Suất ca mặt lạnh tiếu giai nhân?"

"Không, đại ca hắc đạo yêu tiểu bạch dương."

"Mày có thể nghĩ đến mấy cái bình thường được không?" Cẩu Thịnh không nhịn được chen miệng vào,

"Đừng có đọc ngôn tình nữa."

"Không đọc lâu rồi, giờ tao đang đọc Tam Mao," Trần Lị bĩu môi,

"Tao muốn làm một cô gái căng buồm giữa cát!"

*là một nhà văn Đài Loan, du học châu Âu… sau đó định cư ở Sahara, quần đảo Canali, về Đài Loan dạy đại học năm 1981, viết tản văn dọc đường bà lưu lạc khắp thế giới. Một vài tác phẩm tiêu biểu của bà là  Cố sự Sahara,

"Mùa mưa không đến nữa",…

"Cẩu Thặng! Chốc nữa hai ta cho nó toại nguyện." Phó Khôn nghiến răng.

"Toại nguyện thế nào?"

"Ấn mặt nó vào trong hố cát là được, trường mình có ba cái hố, ấn vào từng cái một."

Chán, Trần Lị phất tay, nhảy ra tới phía trước hai bọn họ,

"Sau này lúc tao đến sa mạc sẽ gửi ảnh cho bọn mày."

Nhớ mang đủ nước.

Cẩu Thịnh nhắc nó.

"Không có nước thì cũng chỉ có thể uống nước tiểu." Phó Khôn nói.

Sau đó, cậu và Cẩu Thịnh đã nhanh chóng lạc đề khỏi chuyện cô gái lưu lạc giương buồm giữa cát, sang chuyện dưới tình huống không có nước, một cốc nước có thể dùng tuần hoàn bao nhiêu lần, và dựa vào cân nặng của Trần Lị có thể chịu đựng bao nhiêu ngày.

Phó Khôn đi tới một bên sân bóng rổ, vẫn chưa tìm thấy Phó Nhất Kiệt đâu, đã nghe thấy mấy đứa con gái gọi dài:

"Phó Khôn—— em trai cậu đâu——"

Không ít đứa con gái lớp bọn họ đều tới, cả lớp bên cạnh nữa.

Thặng! Trần Lị quay lại, mặt nghiêm trọng nhìn Cẩu Thịnh,

"Mày có thấy chán đời không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!