Phó Khôn đạp xe chở Phó Nhất Kiệt tới bệnh viện, đạp tới mức chân cũng nhức, Phó Nhất Kiệt im lặng ngồi đằng sau cậu, tay bám chặt vào áo cậu.
Đến bệnh viện rồi, Phó Khôn đang dừng xe, Phó Nhất Kiệt đã nhảy xuống xe chạy vào trong.
Hỏi ở khu khám cấp cứu mãi một lúc, y tá khám cấp cứu lật ghi chép mới nói cho bọn họ biết, ngày hôm qua khoa huyết học có bệnh nhân được đưa vào, tình huống không ổn, đã nhập viện.
Đau bụng sao phải nằm viện?
Phó Khôn không buồn hỏi thêm nữa, cùng Phó Nhất Kiệt chạy về phía khu bệnh nhân nội trú.
Bọn họ nhìn thấy Trương Thanh Khải mặt uể oải trên hành lang tầng bốn khu bệnh nhân nội trú.
Hạ Phi đâu! Phó Nhất Kiệt chạy tới hỏi.
"Đang ngủ, vừa mới ngủ." Trương Thanh Khải thở dài khe khẽ.
Xảy ra chuyện gì? Phó Khôn nhìn anh, nét u ám trên mặt Trương Thanh Khải khiến trong lòng cậu lạnh buốt từng cơn.
"Hai đứa vừa khéo… giúp anh trông một lúc," Trương Thanh Khải đứng lên,
"Anh đến nhà Hạ Phi một chuyến… Không, giờ đang là giờ làm việc, anh đến công ty giao thông công cộng một chuyến."
Làm sao thế!
Phó Nhất Kiệt tóm lấy tay anh.
"Xuất huyết nội tạng, không ngừng được, giờ bệnh viện không có yếu tố VIII…" Trương Thanh Khải cố hết sức nói, giọng chậm rãi hạ xuống,
"Bệnh viện khác cũng không liên lạc được, giờ vẫn đang tìm… chọc dịch màng bụng… giờ trong bụng cậu ấy toàn là máu…"
Trương Thanh Khải rời bệnh viện về nhà Hạ Phi, Phó Khôn nhìn vào bên trong qua cửa kính phòng bệnh, Hạ Phi yên tĩnh nằm trên giường bệnh, nhắm mắt lại, máy móc theo dõi bên người lóe lên, thi thoảng lại phát ra tiếng vang tít nhỏ bé.
Phó Khôn không có can đảm đẩy cửa đi vào, cậu sợ đánh thức Hạ Phi, giờ Hạ Phi nhất định là rất khó chịu, rất đau, ngủ được hẳn sẽ đỡ hơn được chút.
Phó Nhất Kiệt vẫn cứ ngồi trên ghế ngoài hành lang, nhìn đăm đăm xuống sàn nhà ngây người.
Phó Khôn ngồi xuống bên cạnh nó, ôm lấy vai nó:
"Không sao, không sao đâu."
Em không sao. Phó Nhất Kiệt trả lời, giọng nghe rất bình tĩnh.
Bố mẹ theo chân dì Hứa và chú Hạ, cùng tới bệnh viện.
"Con đưa Nhất Kiệt về nhà đi," Mẹ kéo Phó Khôn,
"Mẹ với bố ở đây giúp chú dì để ý bệnh viện tìm thuốc, hai đứa về đi."
Con… Phó Khôn không muốn đi, bất an trong lòng cậu đang lan ra từng chút một, vẻ mặt nghiêm trọng trên mặt bác sĩ khiến cậu không dám tưởng tượng, rời đi rồi sẽ xảy ra chuyện gì.
Đi thôi, Phó Nhất Kiệt đứng dậy, chậm rãi đi về phía cầu thang.
Một Khúc… Phó Khôn gọi nó, vừa đuổi theo vừa quay đầu lại nói với mẹ,
"Thế con với em về trước, có chuyện gì thì gọi điện về nhà nói cho bọn con."
Ừ. Mẹ gật đầu.
Bố mẹ hơn tám giờ tối mới về nhà, chú Hạ và dì Hứa đều chưa về.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!