Phó Nhất Kiệt?
Phó?
Tên mới?
Nhìn Phó Khôn đưa tay tới, nó do dự, không trả lời.
Thế nhưng, Phó Khôn không rút tay về, vẫn cứ giơ tay ra như vậy, nhìn nó không động đậy gì mới nói một câu:
"Nhanh lên, em không đói à?"
Nó cắn môi, bỏ tay vào túi áo, không nhúc nhích.
Bàn tay được đưa về phía mình như vậy, nó đã từng gặp rất nhiều, lần nào nó cũng mong chờ được nắm lấy bàn tay đó, cuối cùng đều bị bỏ lại.
Nó không muốn bị bỏ lại một lần nào nữa.
"Ầy, sao em lại làm cái mặt này rồi," Phó Khôn vốn đang hừng hực khí thế muốn làm một người anh trai tốt có thể nhẫn nại, nhưng em trai này lại thực sự chẳng biết hợp tác gì cả, cậu đi tới đưa tay kéo bàn tay Phó Nhất Kiệt ra,
"Đi, cùng anh đi nhào bột, đừng khóc, khóc là lấy hồ dán mặt em lại bây giờ."
Bàn tay Phó Khôn nắm lấy tay nó rất chặt, nó cảm thấy xương bàn tay bị nắm cho hơi đau, nhưng lại không giãy ra.
Bàn tay tuy hơi dữ dằn, nhưng lại nóng hầm hập, ấm áp.
"Cặp sách mọc trên bụng em rồi đấy à? Đừng ôm nữa," Phó Khôn hất cằm về phía cánh tay nó đang ôm cặp,
"Ném trên ghế sofa là được."
Phó Nhất Kiệt bỏ cặp lên ghế sofa.
Em có lạnh không? Phó Khôn lại hỏi.
Nó lắc đầu.
"Cởi mũ ra được không?" Phó Khôn thử hỏi.
Nó gật gật đầu, Phó Khôn túm quả cầu len kéo mũ ra, sau đó nắm lấy tay nó đi về phía nhà bếp,
"Thích ăn sủi cảo không?"
Không thích ăn.
Nó nói nhỏ.
Ơ? Phó Khôn quay đầu lại.
Thích ăn.
"Đổi giọng nhanh thật đấy, không thích ăn thì hôm nay cũng là sủi cảo rồi," Phó Khôn cười,
"Nhưng mà sủi cảo mẹ anh gói ngon lắm, em ăn thử một lần là biết."
Phòng bếp đang chật kín người nấu ăn, mẹ đã bỏ bột vào trong thau nhào bột, nhìn thấy hai bọn họ đi vào, liền chỉ vào cái thau:
"Mang về nhà nhào đi."
"Ô, Khôn Tử đã thành đại tướng cụt tay rồi còn bắt nó nhào bột à?" Bà Vu đang xào rau nói một câu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!