Chương 19: Anh trai anh tuấn

Hai người anh trừng em em trừng em đực ra, phía sau Phó Khôn là tường, không còn chỗ để lui lại nữa, hai mắt Phó Nhất Kiệt sắp lác tới nơi, nhưng cũng không lùi về phía sau, cứ nhìn cậu chằm chằm như vậy.

Em liếm anh làm gì?

Phó Khôn lau miệng, đẩy nó một cái,

"Còn lác cả mắt rồi, em nghĩ cái gì thế hả?"

Phó Nhất Kiệt vẫn không nói gì, trừng mấy giây xong, đột nhiên nhảy từ trên giường xuống đất như bị giật mình, dép chưa buồn xỏ đã chạy ra khỏi căn phòng nhỏ.

Đợi tới lúc Phó Khôn mặc quần đùi và dép đuổi theo, Phó Nhất Kiệt đã không còn ở trong nhà nữa, trong phòng khách chỉ có bố mẹ đang xem tivi.

"Em con làm sao thế? Đau bụng à?" Bố nhìn qua cậu,

"Ô, dáng người con trai tôi cũng được đấy chứ nhỉ."

Phó Khôn lập tức khoát tay bày ra tư thế như người tập thể hình:

"Ngài Phó Kiến Quốc, ánh mắt của ngài quá chuẩn."

Đâu Đâu nằm úp sấp một bên ghế sofa, lỗ mũi thở phì phò, ngước nhìn cậu.

"Chuẩn quá luôn, chó còn thở dài kìa kìa," Mẹ lườm cậu một cái,

"Nhất Kiệt làm gì không biết, vội đến dép cũng chẳng đi!"

Không biết.

Phó Khôn nhớ ra mình chạy ra không phải để tập thể hình, nên nhanh chóng mở cửa tiếp tục đuổi.

Phó Khôn không cần tìm cũng biết Phó Nhất Kiệt sẽ đi đâu, thằng nhóc này ngày thường ít nói, nếu như hờn dỗi gì, bình thường sẽ không ầm ĩ lên với cậu, cũng không cãi cọ, chỉ chẳng nói chẳng rằng trốn vào căn phòng đựng đồ đạc bỏ đi phía sau tòa nhà, chính là căn mà Đâu Đâu đã ở đó một tháng.

Chính vì thói quen này của nó, bố còn bỏ công thu dọn lại căn phòng chất đồ bỏ kia, đặt một cái ghế nhỏ bên trong.

Phó Khôn rón rén đi tới cửa căn xép, trời tối không nhìn rõ, suýt nữa bị ngáng chân ngã.

Bám lên khung cửa thò đầu vào, đưa tay lần mò vào bên trong căn phòng, mò tới mái tóc mềm mại trên đầu Phó Nhất Kiệt:

"Ai…, biết ngay em ở đây mà."

Phó Nhất Kiệt không nói câu nào.

Phó Khôn đi vào, ngồi xổm bên cạnh nó, ôm lấy nó: Làm sao thế?

Anh. Phó Nhất Kiệt gọi cậu rất khẽ.

Đây.

Phó Nhất Kiệt quay mặt sang, đôi mắt lóe lên ánh sáng nho nhỏ trong bóng tối:

"Vừa nãy em liếm anh đúng không?"

Ừ, liếm, Phó Khôn ngơ ngác, Em không biết à?

Buồn nôn không? Phó Nhất Kiệt hỏi.

…Cũng không, Phó Khôn ngẫm nghĩ lại còn cười,

"Anh cũng đã nói buồn nôn đâu."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!