Trong mắt Phó Nhất Kiệt, Hạ Phi biết rất nhiều thứ, như một cuốn bách khoa toàn thư.
Hạ Phi bắt đầu nói từ cây cối đơm hoa kết trái thế nào, rồi nói cho nó biết cá sinh cá con thế nào, rồi lại tới Đâu Đâu yêu đương thế nào, cuối cùng mới nói cho nó, con người là ra sao.
Trước đây Phó Nhất Kiệt từng nghe bạn học nói với nhau về chuyện con người được sinh ra thế nào, bố mẹ giải thích trăm kiểu kỳ quái khác nhau, hạc tiên ngậm tới, ngồi trên thuyền trôi trên sông tới, từ đống rác ngoài cửa nhảy ra, biến từ hạt cơm, rơi từ nách ra…
Tuy rằng đều biết không phải như vậy, nhưng nó chưa bao giờ tham gia vào mấy cuộc thảo luận này, cũng chưa bao giờ hỏi bố mẹ câu hỏi này cả, nó tới từ trại trẻ mồ côi, nó không muốn hỏi những chuyện này.
Có điều, Phó Khôn từng hỏi, mẹ bảo, Phó Khôn là theo chân quả táo trên cây táo tàu ngoài cửa nhà bà ngoại rơi xuống đất, đã vậy còn là đầu cắm xuống đất, rơi hơi ngốc.
Hạ Phi giảng giải rất dễ hiểu, khiến Phó Nhất Kiệt đã có nhận thức rõ ràng về những nội dung miêu tả trong sách, nó không còn thấy không thoải mái như trước đó nữa.
"Thật ra, những chuyện này đều không có gì cả, đều rất bình thường," Hạ Phi đặt bút xuống, xoa lên đầu Phó Nhất Kiệt,
"Bây giờ em biết rồi, sau này sẽ không còn thấy ngạc nhiên nữa."
Anh Tiểu Phi, Phó Nhất Kiệt gục xuống bàn, nghiêng mặt qua nhìn anh,
"Anh nói xem, anh em có biết mấy chuyện đó không?"
"Lúc anh em lớn bằng em bây giờ có khi là không biết đâu, lúc đó anh em vẫn đang là quả táo tàu to kìa," Hạ Phi cười,
"Nhưng chắc bây giờ cũng biết rồi, nhưng…"
"Không biết cặn kẽ được như em."
Phó Nhất Kiệt có niềm đắc ý nho nhỏ.
Ừ.
Vậy… Phó Nhất Kiệt đứng lên, nhảy nhảy mấy cái trong phòng, rồi quay đầu lại nhìn anh,
"Vậy con trai với con trai, cũng như vậy phải không?"
A! Hạ Phi đang cầm cốc uống nước, bị câu hỏi này của nó làm cho phun một ngụm nước ra cốc, anh cầm cốc đi đổi, lúc trở về rồi mới nói một câu:
"Giờ em không cần biết chuyện này, cả đời này em không biết cũng được."
Ngày hôm nay, tâm trạng Tôn Vĩ siêu tốt, đây là lần đầu tiên nó có thể thoát khỏi mẹ, tự đi mua quần áo cho mình trên phố, giống như thể tiêu chí đánh giá nó đã lớn rồi, tiền trong túi có khi còn nhiều hơn tiền tiêu vặt mọi khi, đi trên đường mà cả người thẳng tắp, phấn khích gấp mười lần.
Đi vào cửa hiệu Giordano, nó vô cùng có cảm giác thành tựu, học sinh cấp hai đúng là khác học sinh tiểu học! Vào cũng phải vào cửa hàng có hiệu đàng hoàng!
Tuy là bọn họ còn chưa bước qua cổng trường cấp hai.
Có điều, khiến Phó Khôn đau đầu là, gu thẩm mỹ của Tôn Vĩ còn không bằng mẹ nó.
Cái này thế nào? Tôn Vĩ kéo một cái áo phông ra hỏi Phó Khôn.
Giờ đang là mùa hè, Phó Khôn nhìn cái áo phông to như thể cái áo choàng kia,
"Không hợp đi thả diều đâu mày."
"Tao thấy nhìn ngầu thế mà, thế cái này…."
Tôn Vĩ lại định đưa tay ra.
Phó Khôn đè tay nó xuống:
"Mày bảo tao ra ngoài cùng mày là giúp mày chọn hay là nhìn mày chọn?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!