Chương 13: (Vô Đề)

Tôi gắp một miếng sườn, không đáp lại.

Thấy tôi im lặng, cậu ta cũng không nói gì thêm.

Chỉ là bữa ăn kết thúc rồi, nhưng cậu ta lại bám riết ở nhà tôi.

Tôi đi đâu, cậu ta theo đó.

"Thịnh Hạ, cậu nói đi, bao giờ cậu đi? Sao không nói với tôi?"

Đúng lúc đó, chuông cửa vang lên.

Là đàn anh đến, mang theo một chiếc bánh kem để chúc mừng tôi thi đỗ.

Thấy Hứa Triệt, anh hơi ngạc nhiên, hỏi:

"Bạn em à?"

Tôi nhận bánh, mỉm cười:

"Dâu tây à? Sao anh biết em thích bánh kem dâu tây nhất thế!"

Hứa Triệt bật cười khẩy:

"Nói dối. Rõ ràng cậu thích bánh chocolate nhất."

Đàn anh có chút lúng túng.

Tôi lạnh lùng nói:

"Khẩu vị của con người luôn thay đổi. Cậu không phải cũng thay đổi rồi sao?"

"Tôi thay đổi cái gì?"

"Cậu không phải ghét những cô gái ngoan ngoãn à?"

Hứa Triệt không dám nhìn thẳng vào mắt tôi, cúi đầu xuống.

Tôi mời đàn anh vào nhà.

Cắt bánh, uống nước hoa quả, trò chuyện.

Cuối cùng, Hứa Triệt không chịu nổi nữa, lên tiếng:

"Chuyện cậu nói, tôi đã điều tra rõ rồi. Tôi đã ép họ phải nghỉ học. Thịnh Hạ, trước đây là tôi sai, tôi xin lỗi cậu."

"Chẳng sao cả."

Tôi ăn một quả dâu tây, thản nhiên nói:

"Mọi chuyện qua rồi, Hứa Triệt. Tôi không còn bận tâm nữa."

Tôi nói rất nhẹ nhàng, nhưng phản ứng của Hứa Triệt thì lại dữ dội:

"Không bận tâm? Thịnh Hạ, làm sao cậu có thể không bận tâm?"

"Có gì đáng để bận tâm chứ?"

Tôi giật tay mình khỏi tay cậu ta:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!