Chương 11: (Vô Đề)

Cậu ta gõ gõ ngón tay lên bàn tôi, nói:

"Ra ngoài nói chuyện."

Có việc gì?

Tôi chẳng muốn nghe lời cậu ta.

Hứa Triệt bật cười vì tức, nói:

"Thịnh Hạ, cậu chắc chắn muốn tôi nói ở đây?"

Tôi hỏi ngược lại:

Thu Vũ Miên Miên

"Có gì mà không nói được?"

Hứa Triệt giận đến mức lắc đầu, lưỡi chống vào má trong bên phải, trông đầy bất ổn.

Được, như cậu muốn.

"Thịnh Hạ, tôi hỏi cậu: hôm qua cậu đứng ngay ngoài nhà vệ sinh, Mộng Chân cầu cứu cậu, tại sao cậu không cứu cậu ấy?"

Cậu ta vừa nói xong, tôi cảm thấy bầu không khí xung quanh thay đổi.

Bạn cùng bàn vừa xem tôi như người ngoài cuộc, giờ lập tức rút khỏi liên quan.

Tôi cười nhạt, hỏi:

"Đây là lời Thẩm Mộng Chân nói với cậu à?"

"Tôi muốn cậu giải thích, không phải hỏi ngược lại."

Tôi cũng bực mình rồi.

Tôi rút lại câu nói

"Thẩm Mộng Chân vô tội."

Quả nhiên, ai có thể rung động với một kẻ ngu ngốc như Hứa Triệt thì cũng chẳng phải người bình thường.

"Được thôi, tôi giải thích đây. Hôm qua tôi đã thả cô ta ra. Còn vì sao cô ta lại vào lại trong đó, tôi không biết, cũng chẳng muốn biết…"

"Thịnh Hạ, cậu coi tôi là thằng ngốc à?"

"Hứa Triệt, tin hay không thì tùy cậu."

Tôi chẳng buồn đôi co thêm.

Cậu ta túm lấy tôi, nói:

"Đi bệnh viện với tôi."

Làm gì?

"Đi xin lỗi Mộng Chân!"

Xin lỗi mọe cậu ta!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!