Con người vẫn không nên tùy tiện hứa trước điều gì.
Lúc Thẩm Ngôn nhận được chiếc khăn quàng cổ do chính tay Triệu Lâm Tô đan tặng, cậu đã cảm động đến rối tinh rối mù, nhất thời xúc động nói lời hùng hồn thề rằng đêm Thất tịch sẽ tặng cho hắn một niềm vui bất ngờ.
Hiện giờ Thất tịch đã sắp tới, tâm trạng Thẩm Ngôn thành thế này: Ông đây mặc kệ mày.
Nguyên tắc tặng quà của Thẩm Ngôn luôn là phân tích cụ thể vấn đề, quan tâm người cần tặng quà đang muốn thứ gì thì sẽ mua tặng thứ đó.
Trước đó một tháng cậu đã suy ngẫm xem Triệu Lâm Tô đang thiếu thứ gì, nhưng nghĩ tới nghĩ lui cậu đều luôn cảm thấy người này chẳng thiếu cái gì hết.
Chủ yếu do Triệu Lâm Tô vốn là một người không có mấy h4m muốn, khi còn bé còn thích vài món đồ chơi, có vài sở thích thú vị.
Tuổi càng lớn hắn càng cao ngạo thoát tục, sắp thành tiên mất thôi.
Cái gì cũng không thiếu thì chỉ có thể bày tỏ tấm lòng.
Thẩm Ngôn thầm nghĩ hay cậu cũng làm thứ gì bằng thủ công hết đi.
Trời hè nắng nóng, tặng khăn không phù hợp.
Lên mạng tìm kiếm các món đồ handmade tặng cho bạn trai nhân ngày lễ tình nhân, đáp án xuất hiện rất nhiều.
Chocolate tự chế biến, thứ này phải loại trừ đầu tiên.
Chó không thể ăn chocolate được.
Tiếp theo là khăn quàng cổ tự tay đan tặng.
Sau đó đến một bức vẽ chân dung.
Cái này cũng phải loại trừ, bởi vì Thẩm Ngôn vốn là một cậu trai có công lực rất tà ma, từ nhỏ tới lớn cậu đều không thể am hiểm nổi bất cứ vấn đề gì về nghệ thuật như hát múa hội họa.....
Thẩm Ngôn lướt một đường xuống dưới, lông mày càng lúc càng nhíu chặt.
Lần đầu tiên cậu phát hiện ra, bản thân mình chẳng hay chẳng biết làm cái gì hết.
Chuỗi hạt, tết vòng tay, len chọc...! những từ ngữ đó khiến cho Thẩm Ngôn cảm thấy ngẩn ngơ cứ như chúng là món đồ đến từ không gian ảo tưởng nào đó vậy.
Thẩm Ngôn trợn tròn mắt, cuối cùng quyết định chọn len chọc bởi vì cậu cảm thấy món đồ này hình như có độ khó thấp hơn những thứ kia một chút.
Thẩm Ngôn lên mạng tìm một cửa hàng.
Trên cửa hàng có viết: "Tùy chỉnh mẫu theo yêu cầu."
Thẩm Ngôn thấy thế liền hăng hái hẳn lên, lập tức đem ảnh chụp chung hôm đi chơi mùng một tháng năm của mình và Triệu Lâm Tô gửi sang cho chủ tiệm.
Cậu nghĩ đây chính là tấm ảnh chụp chung đầu tiên của hai người họ khi mối quan hệ đã chuyển thành người yêu, thứ có ý nghĩa kỷ niệm như thế chẳng phải sẽ khiến Triệu Lâm Tô oa oa khóc lớn vì cảm động đấy sao?
Chủ cửa hàng nói không thành vấn đề, sản phẩm thủ công sẽ được hoàn thành sau mười lăm ngày đặt hàng.
Thẩm Ngôn vội nói cậu muốn chính mình ra tay làm nó, chỉ cần bên cửa hàng cung cấp tài liệu và hướng dẫn thôi.
[Manh Manh: Cậu có kinh nghiệm làm len chọc không?]
[Ngôn: Không có].
[Ngôn: Cái này khó lắm hả?]
[Manh Manh: Cũng hơi khó đấy].
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!