Chương 90: Kết Thúc Nội Dung Chính

Năm cuối đại học nhanh chóng trôi qua, tất cả mọi người đều bận rộn bôn ba, chớp mắt một cái đã tới tốt nghiệp.

Lúc tốt nghiệp trung học tâm trạng của Thẩm Ngôn rất kích động, mười mấy năm học tập chỉ vì mục đích thi vào được trường đại học lý tưởng, tâm nguyện của mình hoàn thành tự nhiên sẽ hưng phấn vui vẻ không thể nào diễn tả được.

Khi tốt nghiệp đại học dường như tâm trạng đã nhạt nhẽo hơn rất nhiều.

Một số bạn học muốn bước vào xã hội, một số khác tiếp tục học lên, người thì ở lại người thì rời đi.

Trong trạm trung chuyển của cuộc đời con người cảm xúc xúc động dường như xuất hiện nhiều hơn niềm vui.

Thẩm Ngôn thuận lợi vượt qua kỳ thi lên nghiên cứu sinh, Triệu Lâm Tô cũng nhận được học bổng từ nước ngoài, học thẳng lên tiến sĩ, học bổng toàn phần.

Triệu Lâm Tô chuyển tiếp email cho Thẩm Ngôn vào một buổi tối, Thẩm Ngôn đang nằm trên giường suýt chút nữa đã nhảy dựng lên, còn vui mừng hơn chuyện cậu thành công tiếp tục học lên nghiên cứu sinh tại trường.

Để ăn mừng sự nghiệp cầu học của hai người đã được toại nguyên, Thẩm Ngôn kéo Triệu Lâm Tô đi uống một bữa rượu lần thứ ba trong cuộc đời của cậu.

Lần này Thẩm Ngôn đã tiến bộ, ký ức không còn là những mảnh vụn nhỏ nhặt nữa.

Cậu nhớ rõ Triệu Lâm Tô đã cõng cậu, cậu nằm sấp trên lưng Triệu Lâm Tô, tóc sau gáy hắn hơi đâm vào người.

Trong cơn say mơ mơ hồ hồ, ký ức hơi rối loạn.

Rõ ràng Thẩm Ngôn nằm sấp rất tử tế nhưng lại cảm giác được người đang cõng cậu bỗng nhiên khom lưng xuống.

Cậu cũng theo đó ngả xuống cùng người ra, để lộ gương mặt tươi tắn ngây ngô.

"Tô..."

Thẩm Ngôn lẩm bẩm.

"Lại muốn ăn bánh trung thu Tô Thức hả?"

Giọng nói trầm thấp bên tai rất giống tiếng nói của Triệu Lâm Tô, mang theo chút châm chọc trêu tức xấu xa nhưng lại không hề có ý xấu.

Giọng nói ấy rất dịu dàng, hơi bất đắc dĩ, mang theo âm cười khe khẽ.

Thẩm Ngôn nhắm mắt, ngốc nghếch cười theo hắn.

Vầng trán cọ vào sau gáy, bờ môi Thẩm Ngôn đặt trên bờ vai hắn, ậm ừ gọi: "Tô...! bé Tô Tô..."

Bước chân thoáng dừng, Triệu Lâm Tô nghiêng đầu.

Người gối trên vai hắn nghiêng gương mặt ửng đỏ, hàng mi rũ xuống, chóp mũi rịn mồ hôi, khóe miệng cong cong, bờ môi lúc mở lúc đóng như nói lời mê sảng: "Vợ ơi..."

Triệu Lâm Tô cười cười, ánh mắt như cất giấu làn nước: "Gọi vợ làm gì?"

Thẩm Ngôn cười hề hề, giấu mặt sau lưng hắn ra vẻ thẹn thùng lắm.

Triệu Lâm Tô lắc đầu, cánh tay dùng sức xốc người lên.

Đêm hôm đó Thẩm Ngôn nằm mơ.

Cậu nằm mơ thấy tình cảnh lần đầu cậu uống rượu với Triệu Lâm Tô.

Triệu Lâm Tô lạnh lùng nhìn cậu, giọng điệu nói chuyện còn lạnh hơn, từng câu từng chữ của hắn khiến trái tim cậu hơi c. ăng trướng.

Đột nhiên Triệu Lâm Tô nhào qua mặt bàn hôn lên môi cậu, đầu lưỡi mềm mềm, nóng bỏng.

Tâm trạng cậu bình tĩnh trở lại, híp mắt để mặc Triệu Lâm Tô hôn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!