Thẩm Ngôn sửng sốt hai giây, trong lòng không hiểu đang kích động hay đang bối rối, bàn tay đỡ cằm Triệu Lâm Tô đẩy thẳng về phía trước, bàn tay còn lại cầm cây tăm bông theo quán tính chọc thẳng vào vết thương trên xương gò má của hắn.
Triệu Lâm Tô quay mặt đi, kêu lên đau đớn, nhíu mày, trên mặt toát ra nét cười khổ nhàn nhạt: "Không cần tàn nhẫn đến vậy chứ?"
"Tao, tao không, tao không cố ý..."
Thẩm Ngôn lắp bắp nói.
Triệu Lâm Tô quay lại, ánh mắt lần nữa nhìn về phía Thẩm Ngôn.
Bí mật chôn sâu quá nhiều năm cứ thế được nói ra miệng, núi nghiêng biển động, dư âm chấn động trong lòng, chấn động kia phản hồi đến tận đôi mắt, đôi mắt đó long lanh, chứa đựng rất nhiều rất nhiều lời chưa thể kể hết ra.
Thẩm Ngôn rút tay về, ánh mắt né tránh: "Đừng đùa nữa...".
"Không đùa".
Triệu Lâm Tô nói tiếp: "Tao thích mày, từ năm lớp 10 đã bắt đầu thích."
Thẩm Ngôn trợn tròn hai mắt: "Thời điểm quan trọng như năm lớp 10 mà mày lại đi suy nghĩ đến cái này?!"
"..."
Triệu Lâm Tô quay mặt đi, nhẹ giọng bật cười.
Thẩm Ngôn: "..."
Cậu cũng không biết đầu óc mình vừa hoạt động kiểu gì mà đột nhiên thốt ra lời như thế.
Triệu Lâm Tô đứng lên: "Tao về trước đây".
Hắn biết hiện giờ Thẩm Ngôn cần một chút không gian và thời gian riêng tư để bình tĩnh tiêu hóa.
Thẩm Ngôn giống như không hề nghe thấy, không phản ứng lại.
Chờ khi Triệu Lâm Tô đi đến trước cửa thay giày, cậu mới tỉnh táo hơn, đương nhiên đầu óc vẫn rối loạn, CPU ong ong nóng cháy, chỉ ưu tiên vận hành một chỉ thị
-- đem thuốc mỡ đang siết chặt trong tay ném sang.
"Bộp" một tiếng, thuốc mỡ rơi xuống bên chân, bàn tay đang đổi giày của Triệu Lâm Tô dừng lại.
"Cầm về tự bôi".
Thẩm Ngôn thô lỗ cất lời.
Triệu Lâm Tô quay người lại nhặt thuốc mỡ.
Thẩm Ngôn để lại một sườn mặt đối diện với hắn, tầm mắt của cậu thì hướng về phía phòng bếp, dáng vẻ không thèm nhìn hắn dù chỉ một cái liếc thoáng qua, nhưng hai gò má, vành tai, cổ đều nổi lên một màu hồng nhàn nhạt.
Triệu Lâm Tô rời đi, cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, tiếng "cạch" khóa cửa truyền đến, Thẩm Ngôn lập tức ôm đầu quỳ gối xuống ghế sofa.
Đó là một giấc mơ, có phải không?
Cậu đang nằm mơ, phải chứ?
Không đúng, nếu như cậu nằm mơ tại sao lại phải mơ thấy Triệu Lâm Tô thổ lộ cùng cậu!
A a a a a!
Thẩm Ngôn gào thét trong câm lặng suốt ba mươi giây!
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!