Triệu Lâm Tô đáp được.
Thẩm Ngôn xuống xe, đi hai bước lại quay đầu.
Xe vẫn đứng im tại chỗ, mặt kính phản xạ ánh sáng, Thẩm Ngôn không nhìn rõ bên trong.
Cậu nhìn chiếc xe thêm vài giây ngắn ngủi, Triệu Lâm Tô lái xe rời đi.
Thẩm Ngôn thở nhẹ một hơi, sương trắng lượn lờ trước mắt, trái tim tưởng chừng đã trở về vị trí lại chợt trôi nổi lên giữa không trung.
Cậu nghĩ rằng nói ra rồi là ổn, nhưng kết quả, trái tim cậu lại có chút loạn.
Có lẽ, cậu cần thêm thời gian.
Thẩm Ngôn bọc kín áo phao quay về, trên người còn đổ mồ hôi, gió lạnh thổi qua, người dính nhơm nhớp.
Thẩm Ngôn tăng tốc bước chân đi vào trong tòa nhà, cún nhỏ trốn trong thùng giấy, thò ra cặp mắt đen nhánh.
Thẩm Ngôn đối mắt với nó, đôi mắt chó con ngập nước, trời sinh đã có dáng vẻ đáng thương.
Trái tim Thẩm Ngôn mềm xuống, cậu không đi qua, xách balo đi thẳng lên tầng.
Nước nóng từ trên đỉnh đầu trút xuống, Thẩm Ngôn cúi đầu, hơi thở hơi dồn dập.
Cậu nhớ tới biểu cảm của Triệu Lâm Tô lúc cậu bước xuống xe.
Thật ra cậu cũng không nhìn được toàn bộ biểu cảm của hắn.
Triệu Lâm Tô nghiêng nửa gương mặt về phía cậu, từ đầu đến cuối không quay sang nhìn, tĩnh lặng như một bức tranh.
Cuối cùng, hắn mở miệng thấp giọng đáp một chữ: "Được".
Lúc ấy trái tim Thẩm Ngôn nhói một cái.
Không biết tại sao, chỉ biết nó nhói một cái.
Có lẽ từ trước tới giờ cậu chưa từng thấy biểu cảm như thế của Triệu Lâm Tô, tựa như hắn rất bình tĩnh, nhưng cái bình tĩnh đó lại như chẳng còn cách bày tỏ ra bất cứ phản ứng nào khác, cho nên chỉ có thể giả vờ bình tĩnh.
Lúc trước hai người họ như thế nào, Thẩm Ngôn cảm giác mình đã có chút lãng quên.
Thời gian không phải một đoạn thẳng, có thể rõ ràng chặt ra từng khúc một, sau đó muốn nhớ cái gì thì kéo đoạn đó quay lại.
Tắm rửa sạch sẽ, thay quần áo xong xuôi, Thẩm Ngôn ngồi xếp bằng trên giường.
Cậu ngẩng đầu nhìn chiếc áo thi đấu, thầm nghĩ: Cố lên, cố gắng lên nào.
Chủ nhật, cuối cùng Thẩm Thận cũng được nghỉ ngơi.
Vừa nghỉ một cái, anh liền tranh thủ sáng sớm chạy ra siêu thị một chuyến, mua một đống nguyên liệu nấu ăn về thể hiện tài năng.
"Trời lạnh giá, anh nấu chút cháo đặt trong nồi cơm điện giữ ấm.
Anh mua cả ít hộp và thìa dùng một lần, sáng ra muốn ăn bao nhiêu thì tự múc đi nhé".
Thẩm Thận ở trong phòng bếp đảo đám bào ngư sò điệp trong nồi đất, cất giọng gọi: "À mà Ngôn Ngôn, hình như lâu lắm rồi không thấy em mang đồ ăn sáng từ nhà đi nữa nhỉ?"
Thẩm Ngôn ở trong phòng khách ăn món hoa quế bách hợp chưng cách thủy của anh trai mới làm, nghe đến đó chiếc thìa liền dừng lại.
"À, vâng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!