Chương 3: (Vô Đề)

Thẩm Ngôn đứng im tại chỗ như bị sét đánh trúng, hồn cũng đã bay lên trời.

Triệu Lâm Tô không quan tâm đến dáng vẻ sét đánh của cậu, bởi vì vừa chạm mắt với Thẩm Ngôn xong, cũng chính vào giây thứ tư, hắn đã xoay người mở cửa xe, bỏ lỡ biểu cảm vô cùng phong phú của Thẩm Ngôn.

Triệu Lâm Tô vào xe rồi Thẩm Ngôn mới tỉnh táo lại.

Cậu vừa nhìn thấy gì vậy?

Cậu không nhớ nổi, cậu mất trí nhớ rồi sao?

Tiếng lốp xe đè xuống mặt đất từ xa tới gần, dừng lại bên cạnh Thẩm Ngôn.

Triệu Lâm Tô hạ cửa kính xe, hơi nghiêng đầu nhìn cậu: "Lên xe đi, sắp đến giờ tắc đường rồi".

Thẩm Ngôn giật nảy mình, ánh mắt chậm chạp chuyển hướng vào trong xe.

Triệu Lâm Tô đang nhìn cậu.

Bởi vì muốn nói chuyện với cậu, gương mặt hơn hơi nghiêng về phía ghế phụ lái, hai chữ [Thẩm Ngôn] cũng theo đó nghiêng sang.

Ánh mắt Thẩm Ngôn dừng lại trên hai chữ nghiêng nghiêng ấy.

Ánh mắt nhìn thẳng, não bộ ong ong.

"Lên xe".

Triệu Lâm Tô lặp lại lần nữa, thái độ lần thứ hai đã không còn tốt như lần đầu, cợt nhả châm chọc: "Đi thêm hai bước cũng không chịu, cửa xe cũng lười mở? Cậu chủ à, cậu thật quý giá quá".

Cánh tay Triệu Lâm Tô dài, từ bên trong thò người qua ghế lái phụ mở cửa xe, "Lên xe đi, mày còn không lên, tao sẽ cho mày chen tàu điện ngầm đấy".

Thẩm Ngôn vô thức bước lên.

Vừa lên xe, việc đầu tiên cậu làm là ôm balo vào ngực, ngẩn ngơ.

"Dây an toàn".

Triệu Lâm Tô nói.

Thẩm Ngôn ồ một tiếng, xoay người, thắt dây an toàn vào.

Chờ khi cậu thắt dây an toàn xong xuôi, Triệu Lâm Tô khởi động xe, hỏi: "Mang món gì cho tao ăn thế?"

Thẩm Ngôn không trả lời, đầu óc cậu vẫn còn đang ong ong, trong tai như có ai đó kéo đàn hát ca, không phải khúc nhạc gì tốt đẹp, nghe như một khúc ca đưa tiễn cậu lên đường.

Ngẩn ngơ một lát, Thẩm Ngôn không nhịn được, liếc mắt nhìn lên đỉnh đầu Triệu Lâm Tô.

Không nhìn nhầm, cũng không phải giấc mộng.

Trên đầu Triệu Lâm Tô thực sự có hai chữ

- Thẩm Ngôn.

Ba hồn bảy phách của Thẩm Ngôn mới tụ lại tan.

Cậu nghi ngờ rằng cậu mù chữ, cậu không biết đọc chữ.

Ngay lúc linh hồn Thẩm Ngôn đang thoát khỏi cơ thể, một bàn tay bỗng đưa tới trước ngực cậu.

Ngón tay trên bàn tay đó rất dài, Thẩm Ngôn đã từng nói đôi tay của hắn rất hợp để chơi dương cầm, nhưng chủ nhân của nó chỉ thích bắt sâu trộn bùn, mất hết đẳng cấp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!