Chương 26: Chị Dâu

Đó là một người sống.

Còn là một người sống vô cùng xinh đẹp.

"Ngại quá, trong nhà hơi lộn xộn".

Cho đến tận khi Thẩm Thận mở cửa, giữ cánh cửa để cho một cô gái xinh đẹp cắt tóc ngắn ngang vai bước vào trong, Thẩm Ngôn mới tin tưởng anh trai mình thực sự không nói đùa.

"Giới thiệu một chút, đây là em trai của anh, Thẩm Ngôn".

Thẩm Thận ân cần lấy ra một đôi dép mới, "Thẩm Ngôn, đây là Phương Phỉ."

"Xin chào".

Thẩm Ngôn không biết mình nên xưng hô như thế nào, chỉ có thể ngại ngùng gật đầu chào hỏi trước.

"Hai anh em trông không giống nhau lắm nhỉ".

Thái độ của Phương Phỉ rất thoải mái, thân thiện cười cười với Thẩm Ngôn: "Nhưng mà đều rất đẹp trai".

"Ha ha".

Thẩm Thận cất giày cao gót hộ cô: "Em trai anh vẫn đẹp trai hơn anh nhiều".

"Đừng nói như thế, chỉ là phong cách đẹp trai khác biệt thôi mà.

Anh cũng rất đẹp trai".

Tay chân Thẩm Ngôn nhất thời trở nên luống cuống, cậu vội vàng đi rót một ly nước đặt lên bàn trà.

"Cảm ơn".

Phương Phỉ cười tủm tỉm ngồi xuống ghế sofa, "Nghe nói em đang học ở đại học A".

"Vâng".

"Anh trai em luôn khoe em mình vừa đẹp trai lại còn học giỏi, vừa biết chơi bóng rổ lại còn biết bơi lội, tính cách cũng không tồi, nghe qua quả thật là một người hoàn mỹ không khuyết điểm".

"Anh em nói quá rồi".

Thẩm Ngôn ngượng ngùng đáp.

"Đúng nhỉ, chị cũng cảm thấy anh ấy nói hơi quá, làm gì có người nào lại không có khuyết điểm cơ chứ".

Phương Phỉ cười nói: "Thế nhưng lần này trở về chị có thể nói với mọi người, chỉ riêng chuyện dáng dấp đẹp trai đã hoàn toàn không phải lời nói quá".

Gương mặt của Thẩm Ngôn lập tức hơi đỏ lên.

Từ nhỏ tới lớn, cậu rất ít khi tiếp xúc với những cô gái lớn hơn mình một vài tuổi như thế này, phong thái dịu dàng nữ tính của họ sẽ khiến cậu vô thức đỏ mặt thẹn thùng không biết nên phải làm sao.

"Ha ha".

Thẩm Thận cắt gọt xong hoa quả từ trong phòng bếp đi ra, "Anh có thể chịu trách nhiệm với tất cả những lời mình nói, không có lời nào là nói quá cả".

"Thẩm Ngôn, về phòng nghỉ ngơi đi, bao giờ có cơm anh sẽ gọi".

Thẩm Ngôn lại gật đầu với Phương Phỉ một cái, Phương Phỉ cũng mỉm cười với cậu: "Lát nữa để em nếm thử tay nghề của chị".

Thẩm Ngôn không thể tin nhìn về phía Thẩm Thận, dùng ánh mắt hỏi thăm anh trai mình --- "Anh, anh mời người khác đến nhà ăn cơm nhưng lại để cho người ta nấu cơm?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!