Chương 16: Đánh Nhau

Thẩm Ngôn vừa lướt điện thoại di động vừa xuống xe đóng cửa xe lại, quay đầu bảo: "Tao sang xem một chút".

Triệu Lâm Tô cũng xuống xe từ bên ghế lái, "Cùng đi".

Bãi đỗ xe cách ký túc xá không xa, Thẩm Ngôn và Triệu Lâm Tô mất vài phút chạy tới nơi, vừa đến dưới tầng một đã thấy hành lang toàn người là người.

"Mẹ kiếp".

Thẩm Ngôn hô một tiếng xông thẳng vào trong.

Trên bậc cầu thang đã sớm chật ních người hóng dưa, Thẩm Ngôn kéo người ra sức chen vào: "Cho đi nhờ với, xin lỗi, cho đi nhờ với..."

Đánh nhau ở trong trường đại học là một chuyện mới mẻ, ai ai cũng vây xem chậc chậc khen ngợi.

Thẩm Ngôn chen vào giữa đám người, liếc mắt qua liền trông thấy Chu Ninh Ba đang giơ một tay tóm cổ người khác ấn vào trong hồ nước.

Điên rồi!

Thẩm Ngôn sải bước đến kéo cậu ta: "Chu Ninh Ba!"

"Nói xin lỗi đi".

Thẩm Ngôn đến gần mới nghe được tiếng khóc nức nở của Chu Ninh Ba.

"Mày mau nói xin lỗi đi".

"Chu Ninh Ba mày bị thần kinh hả? Mày bắt tao xin lỗi cái gì?"

Thẩm Ngôn nhận ra giọng nói của người này, đây là bạn cùng phòng ký túc xá năm nhất của họ.

"Chu Ninh Ba".

Thẩm Ngôn lại kéo cánh tay Chu Ninh Ba, "Có chuyện gì thì từ từ nói, đừng kích động".

Chu Ninh Ba luôn là một người thành thật, bởi vì tính tình cậu ta hiền lành, dáng vẻ cũng không có tính uy hiếp ai, giống như một một kẻ ngoài thì mạnh trong thì yếu ớt thế nhưng ngay lúc này Thẩm Ngôn lại không kéo được cậu ta đứng dậy.

Triệu Lâm Tô cũng đi tới đây.

Chu Ninh Ba bị hai người họ một trái một phải giữ chặt cánh tay, lúc này mới có thể kéo người ra được.

Sau khi bị hai thằng bạn kéo ra, Chu Ninh Ba mềm nhũn ngã xuống, trong miệng vẫn lặp đi lặp lại: "Xin lỗi, mau xin lỗi..."

"Tao đã nói rồi, xin lỗi cái đéo gì..."

Thẩm Ngôn nâng mắt, ánh mắt sắc bén đảo qua: "Trương Tần, mày nói ít mấy câu lại."

Trương Tần tỉnh lại cơn mơ, nhớ tới ký ức trong ký túc xá hai năm trước.

Khi ấy cậu ta không những không kiếm được miếng ngon còn phải ăn không ít đinh mềm từ chỗ Thẩm Ngôn, Trương Tần lạnh lùng hừ một tiếng: "Vật họp theo loài", sau đó kéo lại áo quần bỏ đi trước.

"Giải tán đi".

Thẩm Ngôn đỡ Chu Ninh Ba, nói với nhóm người xung quanh: "Không còn gì đáng xem nữa".

Thẩm Ngôn buông tay, liếc mắt với Triệu Lâm Tô.

Bạn bè hơn mười năm, Triệu Lâm Tô hiểu ý cậu ngay lập tức.

Hắn dìu Chu Ninh Ba về ký túc xá trước, Thẩm Ngôn ở lại xua đám người vây xem như xua vịt, nhặt vali hành lý và túi xách Chu Ninh Ba ném trên mặt đất, lúc này mới xoay người đuổi theo.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!