Chương 94: Ngoại truyện 4: Tình yêu xa xứ của Triệu Lâm Tô

Ngày Triệu Lâm Tô đi Mỹ, Thẩm Ngôn tiễn hắn tới sân bay.

Trên đường đi Thẩm Ngôn vô cùng lo lắng bản thân sẽ khóc.

Cậu đã xem rất nhiều cảnh tượng thế này trong phim truyền hình, cho dù là tình yêu, tình bạn hay tình thân, khi hai người chia tay nhau dường như đều lưu luyến không rời khóc lóc một hồi trên sân bay.

Thẩm Ngôn lớn thế này rồi mà chẳng mấy khi khóc lóc.

Cậu là kiểu người lạc quan luôn nhìn mọi thứ theo khía cạnh tốt đẹp, suy nghĩ theo hướng tích cực cộng thêm hoàn cảnh gia đình từ nhỏ đến lớn cho phép nên ít khi cậu phải khóc nhưng lại càng sợ phải khóc hơn.

"Không sao đâu, chờ tao tích đủ tiền nhất định sẽ mua vé sang thăm mày". Tinh thần Thẩm Ngôn rất phấn chấn, cậu cổ vũ cho mình, cũng cổ vũ cho Triệu Lâm Tô.

Triệu Lâm Tô đang lái xe: "Không cần đâu, kỳ nghỉ ở nước ngoài nhiều hơn trong nước, cứ để tao thường xuyên trở về đi".

Thẩm Ngôn: "..."

Mẹ nó chứ, cậu thật sự không còn lời nào cãi lại được.

Quên đi, mặc kệ ai đến gặp ai thì chỉ cần mua vé máy bay ngồi thêm một ngày một đêm là có thể nhìn thấy đối phương rồi, cũng chẳng phải sinh ly tử biệt, không nhất thiết phải đa sầu đa cảm.

Thẩm Ngôn tự nhủ trong lòng an ủi mình như vậy, đầu óc lại nghĩ chuyện thực tế: "Bay tận một ngày một đêm, khoảng cách xa quá".

Mùa hè Triệu Lâm Tô trở thành sinh viên trao đổi cậu đã không đưa không đón hắn.

Sau khi Triệu Lâm Tô hạ cánh thông báo bình an cho cậu. Thẩm Ngôn chỉ hỏi thăm vài câu, vì Triệu Lâm Tô còn phải nghỉ ngơi do chênh lệch múi giờ nên hai người họ nhanh chóng kết thúc cuộc đối thoại của mình.

Sau đó nữa Thẩm Ngôn đã bắt đầu trải nghiệm kỳ nghỉ của bản thân, Triệu Lâm Tô trải qua kỳ nghỉ hè của hắn. Hai người họ là bạn tốt, không sai, nhưng vì là bạn bè nên chưa đi đến mức độ cao hơn, lúc ở cùng một chỗ rất vui vẻ, xa cách nhau rồi cũng chẳng cảm thấy có gì.

Dù sao chẳng mấy chốc sẽ gặp lại.

Đáng lẽ ra lần này cũng phải vậy.

Đến sân bay, lưu lượng người qua lại cực đông, thỉnh thoảng có âm thanh thông báo qua loa về chuyến bay sắp cất cánh hoặc chuyến bay sắp hạ cánh, nhắc nhở thông tin về thủ tục của chuyến bay. Giọng nữ nói hai thứ tiếng Anh – Trung lịch sự dễ nghe, tiếng nói không nhanh không chậm.

"Còn sớm".

Thẩm Ngôn nhìn đồng hồ điện tử trên tường.

"Ừ, còn sớm".

Bầu không khí hơi ảm đạm.

Thẩm Ngôn vươn tay đập xuống bả vai Triệu Lâm Tô: "Sau khi sang Mỹ nhớ phải làm người thật tốt, tranh thủ biểu hiện cho ưu tú vào, tổ chức bên trên rất xem trọng mày đó".

Triệu Lâm Tô nở nụ cười.

Hắn cho rằng hôm nay hắn không thể nào cười nổi nhưng khi Thẩm Ngôn mới nói đùa một câu hắn đã nở nụ cười ngay.

Chuyện du học nước ngoài đã bước vào cuộc đời Triệu Lâm Tô từ rất lâu.

Khi còn đang học trung học gia đình đã cân nhắc đến chuyện cho hắn đi du học, còn nhiều lần mở cuộc họp gia đình trực tuyến.

Giáo sư Lâm thuở nhỏ luôn học nhảy lớp nên nhỏ hơn bạn bè cùng trang lứa. Có lẽ do khi đó bà còn quá ít tuổi nên không có năng lực tự phán đoán của bản thân, hoàn toàn nghe lời sắp xếp của người trong nhà. Mười lăm tuổi giáo sư Lâm đã bắt đầu đi học đại học, cuộc sống buồn bực nhạt nhẽo. Bà không phải loại người chỉ yêu thích học tập, bà cũng khát vọng được giao tiếp bình thường và sống cuộc sống như những người khác.

Thế nên bà luôn cảm thấy bản thân chỉ là một người bình thường, nhưng đáng tiếc thay, một số khoảng thời gian bình thường bà không được trải qua mãi mãi chẳng bao giờ quay lại được nữa.

Vì vậy trong sự nghiệp học tập của Triệu Lâm Tô, giáo sư Lâm khăng khăng đòi nghe ý kiến của hắn.

Thật ra Triệu Lâm Tô không hề muốn đi học trong trường, giáo sư Lâm một mực hối hận, bà không biết có phải bà không nên đồng ý để Triệu Lâm Tô đi học hay không.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!