"Đã hết thời gian, tất cả các bạn học sinh hãy đặt bút xuống, để bài thi lên giữa bàn học, không được rời khỏi vị trí chờ giáo viên đến thu bài".
Phòng học vô cùng yên tĩnh, giám thị thu bài theo thứ tự, chẳng bao lâu sau đã hoàn thành công việc. Chờ khi thầy rời đi rồi mới bắt đầu có người ở trong lớp học đứng lên.
Triệu Lâm Tô đang thu dọn giấy bút trên mặt bàn thì bả vai bỗng bị vỗ nhẹ một cái.
Thẩm Ngôn đứng ngay sau lưng hắn, gò má hơi hồng hồng, trên trán toát ra tầng mồ hôi mỏng. Một tay cậu ôm theo túi đựng đồ, một bàn tay khác nhét vào trong đẩy áo đồng phục ra ngoài quạt quạt, hàng lông mày nhíu chặt oán giận: "Nóng chết tao rồi, rốt cuộc bao giờ trường mới chịu lắp điều hòa chứ. À mà câu tìm giá trị lớn nhất cuối cùng mày tính ra bao nhiêu?"
Triệu Lâm Tô đưa thẳng giấy nháp tới cho cậu.
Thẩm Ngôn rời tay ra khỏi áo đồng phục nhận lấy tờ nháp.
Cậu vừa lật nháp vừa nhỏ giọng nói về ý tưởng giải đề của mình, khớp ngón tay cứng cỏi nhô lên kẹp hai tờ giấy nháp mỏng manh. Bởi vì thời tiết quá nóng nên những ngón tay mảnh khảnh trắng trắng hồng hồng, bày tỏ màu sắc làn da khỏe mạnh.
Triệu Lâm Tô nhìn thoáng qua rồi thu hồi tầm mắt. Hắn nhấc túi bút trên bàn: "Đi ăn cơm thôi".
Thẩm Ngôn thuận miệng đáp ừ, cầm theo giấy nháp của hắn vừa đi vừa xem xét.
"Mẹ ơi, hai chúng ta ăn ý quá đi, đáp án y hệt nhau này".
Bả vai bị cánh tay khỏe mạnh rắn chắc kia nhẹ nhàng khoác lên trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, có lẽ do Thẩm Ngôn cảm thấy nóng nực nên chẳng được bao lâu đã buông tay xuống.
"Sẽ không phải hai nước cờ dở song song sánh bước đấy chứ?"
Thẩm Ngôn lẩm bẩm cười cười.
Bả vai vẫn còn vương nhiệt độ, cơ bắp hơi cứng đờ, Triệu Lâm Tô đáp: "Không thể sai".
"Tao biết", bả vai hắn lại bị người huých sang: "Đùa chút thôi mà. Máy học tập thiên tài của chúng ta làm ra chắc hẳn không thể có vấn đề được".
"Mày còn cần tờ nháp này không?"
"Không cần".
Triệu Lâm Tô liếc mắt nhìn cậu một cái: "Sao, muốn mang về sưu tầm hả?"
"Đúng, quá đúng, tao mang nó về làm bảo vật gia truyền đó".
Thẩm Ngôn gấp hai tờ nháp của Triệu Lâm Tô thành một cái quạt nhỏ, quạt về hướng mình. Chỉ có chút gió nhỏ nhoi thoảng qua nhưng cậu vẫn kéo cổ áo bày ra vẻ mặt thoải mái: "Oa, mát mẻ ghê".
Những lúc đi bên cạnh Thẩm Ngôn, Triệu Lâm Tô thường xuyên nở nụ cười. Hắn biết có rất nhiều người cho rằng tính cách của hắn lạnh lùng nghiêm túc, nhưng thật ra hắn rất thích cười cũng rất thích nói đùa, điểm cười của hắn còn cực thấp. Thẩm Ngôn chỉ cần nói đùa một câu thôi đã đủ khiến hắn cười suốt nửa ngày, lúc đó đã cười, sau khi về lớp nhớ tới sẽ lại cười, đến tận buổi tối nằm lên giường chuẩn bị đi ngủ cũng không kìm được hồi tưởng rồi bật cười.
Lúc mới bắt đầu Triệu Lâm Tô không phát hiện ra mình đã thích Thẩm Ngôn.
Từ góc độ bạn bè, Thẩm Ngôn chắc chắn là một cậu bạn hoàn hảo.
Cho nên Triệu Lâm Tô chỉ nghĩ bản thân hắn đang thích "người bạn" Thẩm Ngôn này mà thôi.
Mặc dù có đôi lúc hắn sẽ cảm thấy mùi hương trên người Thẩm Ngôn cực kỳ dễ chịu, khi Thẩm Ngôn tới gần hắn sẽ cảm nhận được rung động kỳ quái. Cũng có lẽ do bản thân hắn không muốn đối mặt, muốn trốn tránh nên Triệu Lâm Tô đã vô thức hoặc nói là theo lợi tránh hại mà xem nhẹ những cảm xúc đặc biệt kia.
Một buổi tối học kỳ hai năm lớp 10, giáo viên Toán học tìm hắn có việc. Triệu Lâm Tô bảo Thẩm Ngôn về trước, Thẩm Ngôn lại nói cậu sẽ chờ hắn.
"Tao đi chơi bóng một lát".
"Được".
Triệu Lâm Tô đi tới văn phòng giáo viên dạy Toán, giáo viên bàn bạc chuyện thi đấu cùng hắn. Triệu Lâm Tô không có hứng thú tham gia cuộc thi, giáo viên nói mòn cả miệng cũng không thuyết phục được nên đành phải thả hắn đi.
Mùa hè tối muộn, mặt trời to tròn còn treo trên cao. Triệu Lâm Tô cầm theo cặp sách đi đến sân bóng rổ của trường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!