Chương 9: Trận thi đấu bóng rổ

Thẩm Ngôn do dự trong cửa hàng thú cưng nửa ngày, cuối cùng vẫn quyết định không mua.

Chú chó con lông tạp, nếu nói nó có người nuôi thì đúng ra nó đang ăn cơm trăm nhà, ngủ trong góc hành lang chất đống đồ đạc của khu chung cư họ, đến một cái tên còn không có. Còn nếu nói nó không có người nuôi thì vốn thực sự nó cũng không có chủ nhân thật.

"Quên đi, thỉnh thoảng dắt nó ra ngoài đi dạo một hồi là được". Thẩm Ngôn nói: "Mua dây dắt chó về thì hơi..."

Triệu Lâm Tô: "Ảnh hưởng đến chuyện mày tự dắt mình đi dạo?"

Thẩm Ngôn khinh khỉnh lườm hắn một cái.

Ai dắt ai tao còn chưa thèm nói đâu.

"Không mua?"

"Không mua".

"Không dắt chó".

"Không dắt".

Thẩm Ngôn chém đinh chặt sắt.

Triệu Lâm Tô: "Vậy chúng ta về thôi".

Trước khi quay về, Triệu Lâm Tô mua mấy hộp đồ ăn cho chó, Thẩm Ngôn thay chó cảm ơn hắn.

"Cũng không biết nó có thích ăn không". Thẩm Ngôn đánh giá đám đồ hộp trong túi: "Nhưng đúng là nó không kén ăn, cho gì ăn nấy thật".

Xe về đến khu chung cư, trước khi xuống xe Thẩm Ngôn căn dặn thêm lần nữa, "Có thời gian thì nhớ đến xem tao thi đấu đấy nhé".

Triệu Lâm Tô vắt tay trên vô lăng, gương mặt vẫn kiêu căng như cũ. Thẩm Ngôn rất sợ khi hắn mở miệng ra câu trả lời sẽ là: "Mày cầu xin tao đi". Cũng may, gương mặt của hắn chảnh chọe đến vậy nhưng đầu óc vẫn bình thường: "Để xem tình hình đã".

Đã nói đến tận đây rồi, Thẩm Ngôn đành phải cầm theo đám hộp đồ ăn xuống xe.

Triệu Lâm Tô rời đi, Thẩm Ngôn xách túi đồ đứng đằng sau, đạp một cú theo phương hướng xe chạy.

Thật không rõ đầu óc thằng oắt này đang suy nghĩ cái gì.

Lúc đầu cậu luôn định làm như không thấy, nhưng biểu hiện của Triệu Lâm Tô quá khoa trương, sao nó có thể ngày ngày đều suy ngẫm đến chuyện kia được chứ?

Làm cho cậu cứ nghĩ tới nghĩ lui cho rằng siêu năng lực của cậu xảy ra vấn đề. Thế nhưng hàng chữ trên đầu anh trai luôn phát huy công dụng vô cùng ổn định lại cộng thêm người qua kẻ lại quanh cậu, chắc chắn vấn đề không ở chỗ siêu năng lực của cậu được.

Thật là kỳ lạ. Ngẫu nhiên một hai lần cậu còn có thể miễn cưỡng giải thích một chút, ví dụ như cuộc sống của Triệu Lâm Tô nhàm chán quá, hắn phải đi tìm sự k*ch th*ch. Nhưng nếu ngày nào hắn cũng nghĩ thì lại vì cái gì? Chẳng lẽ dáng dấp cậu trông có vẻ vô cùng thiếu – làm?

Thẩm Ngôn bị ý nghĩ của mình tác động, bả vai run lên một cái.

Tối đó tắm rửa xong xuôi, rất hiếm khi cậu dừng lại cẩn thận đánh giá bản thân mình trong tấm gương phòng tắm.

Thẩm Ngôn và anh trai có bề ngoài không quá giống nhau. Ngũ quan của Thẩm Thận khá giống mẹ của bọn họ, còn Thẩm Ngôn thì lại khá giống ông nội.

Ông nội của cậu vốn là một chàng đẹp trai trong thời đại của ông, ảnh chụp lúc ông còn trẻ luôn mang theo khí chất anh tuấn lẫm liệt, mày kiếm mắt sáng, vô cùng chính nghĩa.

Tướng mạo của Thẩm Ngôn được di truyền, giống ông đến 80%. Nhưng có lẽ do tính cách của cậu tương đối hiền lành hoạt bát, cũng có thể do cậu được sinh ra và lớn lên trong thời đại hòa bình, vì thế mặt mày của cậu không có sức tấn công mạnh mẽ như ông cậu, mà mang theo chút tuấn tú thư sinh.

Thẩm Ngôn lắc trái lắc phải hai cái, xem đi xem lại cũng không tìm ra chút nữ tính nào trên vẻ bề ngoài của chính mình.

Thói quen tập thể dục thể thao thường xuyên giúp cơ thể cậu luôn luôn ở trong tình trạng khỏe mạnh.

Nơi nên có cơ bắp đều có đủ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!