Chương 50: So tài

"Thời tiết khô quá, hơi nóng trong người".

"Mày câm miệng đi".

Thẩm Ngôn dở khóc dở cười, người còn chưa xuống được nước đã phải chăm lo cho người lên bờ nghỉ ngơi trước.

Trong mũi Triệu Lâm Tô bị nhét chút giấy ăn, gương mặt có chảnh thế nào lúc này cũng đã bị giảm bớt giá trị. Thẩm Ngôn không nhịn được cười, trợn mắt nhìn lên trần nhà bể bơi.

Quả nhiên là thằng b**n th** cuồng s*c t*nh.

Thế mà còn chảy cả máu mũi.

Thẩm Ngôn càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, ở một bên ha ha cười nhạo không dứt được.

"Đừng cười nữa".

Giọng điệu Triệu Lâm Tô đầy bất đắc dĩ.

"Hôm đó ở trên xe tao cũng bảo mày đừng cười, mày có nghe tao không?"

Thẩm Ngôn bảo: "Sông có khúc người có lúc, chịu đựng đi".

Cậu nói xong lại cười thêm một trận.

Nhiệt độ trong bể bơi vừa phải, cách đó không xa có lẻ tẻ vài người đang bơi lội nói chuyện phiếm với nhau. Thẩm Ngôn và Triệu Lâm Tô ngồi ở bên bờ, hai chân ngâm trong làn nước, thoáng chốc như có ảo giác họ đang quay trở về quá khứ.

Thẩm Ngôn cúi đầu nhìn xuống mặt nước.

Triệu Lâm Tô đang hướng gương mặt nhìn về phía trước, bảo trì tầm nhìn thẳng để cầm máu, trong nước chỉ phản chiếu được cái cằm của hắn và một thân thể cơ bắp cường tráng xinh đẹp.

Đã rất lâu rồi Thẩm Ngôn không nhìn thấy Triệu Lâm Tô trong trạng thái không mặc áo quần.

Không biết từ lúc nào cậu thiếu niên ngây ngô kia và cậu đã cùng trưởng thành, mỗi một sợi cơ bắp trên thân đều tràn ngập sức mạnh nam tính.

À, còn cả cái bọc phồng lớn ở trong chiếc quần bơi màu đen.

Thẩm Ngôn quay mặt đi, không cười nổi nữa.

Không biết tại vì sao, máu mũi Triệu Lâm Tô chảy ra xong, Thẩm Ngôn đột nhiên lại không còn cảm thấy lúng túng như vậy nữa.

Tất cả mọi người đều là người bình thường, ai cũng có thất tình lục dục, đó là những phản ứng rất tự nhiên rất đơn giản.

Cánh tay Thẩm Ngôn chống ở bên bờ, trên bờ cũng ướt đẫm. Triệu Lâm Tô ngồi bên cạnh cậu, hai người cánh nhau tầm khoảng một bàn tay, loáng thoáng cảm nhận được nhiệt độ cơ thể đối phương truyền tới.

Cơ thể cùng giới tính.

Thẩm Ngôn nhìn về mặt nước phía trước.

Hình như... không hề cảm thấy chán ghét.

Quay mặt sang nơi khác, cách đó không xa cũng có những người đàn ông đang bơi lội và nghỉ ngơi.

Tầm mắt Thẩm Ngôn qua lại một hồi, vẫn cảm thấy có chút khó hiểu.

Là do cậu mang theo filter tình bạn có phải không? Tại sao cậu cứ có cảm giác Triệu Lâm Tô nhìn qua thuận mắt hơn những người kia rất nhiều?

Thẩm Ngôn một lần nữa cúi đầu nhìn về phía mặt nước, lại trông thấy không biết từ lúc nào, Triệu Lâm Tô cũng đang cúi đầu nhìn xuống mặt nước. Mặt nước biến thành tấm gương, sóng nước lấp loáng phản xạ hai con người đang ngắm nhìn lẫn nhau. Triệu Lâm Tô đã lấy hết khăn giấy xuống.

Thẩm Ngôn vội vàng thu hồi tầm mắt, "Mũi mày ổn rồi?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!