Chương 5: Lớp học online

Thẩm Ngôn xuống xe, quay đầu nói với Triệu Lâm Tô ngồi bên trong: "Về đến nhà nhớ gửi tin nhắn cho tao đấy". 

Triệu Lâm Tô phất phất tay với cậu, vẻ mặt "có hứng thì gửi không hứng thì thôi", chân đạp xuống chân ga, suýt chút nữa đã tặng nguyên một làn khí thải vào mặt Thẩm Ngôn. 

Câm nín nhìn chiếc SUV xéo đi, khóe miệng Thẩm Ngôn co giật. Cậu nghĩ thầm, trong ảo tưởng của tên Triệu Lâm Tô kia, hắn sẽ không điên cuồng đối xử dã man với cậu đấy chứ. 

Hai người họ là bạn thân mười năm, không sai, quan hệ cả hai cực kỳ bền chắc, nhưng trong cuộc sống thường ngày, gần như hai bên đều chẳng coi đối phương là người. 

Không hiểu tâm lý tò mò kinh dị gì lại khiến cho Triệu Lâm Tô có ảo tưởng với cậu. 

Thẩm Ngôn ở trên hành lang chọc chó. 

Hàng chữ [Jenny] vẫn vững vàng trên đỉnh đầu chú chó lông tạp, Thẩm Ngôn xoa lớp lông ngắn ngủi trên đầu nó, tận tình khuyên bảo: "Nó là chó Berger đấy, mày có nhảy lên cũng chưa chắc đã với đến nổi". 

Chó con nghe không hiểu, chó con chỉ biết ăn thịt khô. 

"Ôi, mày với Triệu Lâm Tô cũng xem như đồng loại, mày có hiểu được nó đang nghĩ gì không?" 

Chó con ăn uống hết mình, lắc đầu vẫy đuôi. 

Thẩm Ngôn không khỏi cảm thán trong lòng: "Đúng là chó nghe xong còn lắc đầu". 

Căn nhà Triệu Lâm Tô thuê cách nhà Thẩm Ngôn không xa lắm, chỉ tốn tầm mười phút lái xe. Thẩm Ngôn đợi một khoảng thời gian, thấy cũng đủ rồi liền không nhịn được, nhắn tin cho Triệu Lâm Tô trước. 

[SY: Đến chưa?] 

[Con trai: Đang đỗ xe]. 

[SY: Nhanh lên]. 

[Con trai: ?] 

[Con trai: Vội thế sao?] 

Thẩm Ngôn: "..." 

Không hiểu tại sao, hiện giờ cậu hoàn toàn không thể nhìn thẳng vào tin nhắn Triệu Lâm Tô gửi tới. Cho dù tin nhắn của hắn rất bình thường, cậu cứ luôn cảm thấy nó có chỗ kỳ quái. 

Sau đó Triệu Lâm Tô lại bắt đầu tấn công điện thoại của cậu. 

[Con trai: Dừng xe xong rồi.] 

[Con trai: Chân trái bước xuống trước.] 

[Con trai: Chân phải cũng đã bước ra.] 

[Con trai: Đóng cửa xe lại.] 

[Con trai: Khóa xe.] 

Thẩm Ngôn hết kiềm chế nổi, gửi thẳng cho hắn một cái meme "Mày bị thần kinh à". 

[Con trai: Không phải tao lo mày vội đó sao?] 

[SY: ... Tao không vội]. 

[SY: Mày cứ từ từ mà đi, cảm ơn]. 

Cuối cùng thế giới cũng yên tĩnh lại. 

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!