Chương 32: Đạo trời có luân hồi

Đạo trời có luân hồi.

Lúc Thẩm Ngôn tiến vào khu chung cư, trong lòng cậu đã tự bình luận một câu như vậy.

Lần trước lúc cậu ép Triệu Lâm Tô xem phim, cậu đã không hay nghĩ rằng mình sẽ có một ngày như thế này.

Từ chối? Từ chối thế nào? Nói rằng cậu hơi hốt hoảng, không dám xem phim cùng anh em tốt của mình?

Thật sự không có mặt mũi để nói ra, vừa lúng túng lại vừa kỳ quặc.

Lại nói, cậu sợ cái gì? Chẳng lẽ Triệu Lâm Tô có thể ăn cậu?

Thẩm Ngôn âm thầm tự so sánh sức chiến đấu của hai người, cậu cảm thấy mình không có khả năng sẽ yếu đuối mong manh giống như Lương Khách Thanh, dù sao Chu Ninh Ba có thiên phú dị bẩm, cơ bắp của nó cứng như tảng đá. Nếu cậu và Triệu Lâm Tô thực sự đánh nhau, đoán chừng cũng là năm thắng năm thua.

Chờ chút, tại sao cậu lại so sánh như vậy?

Triệu Lâm Tô đâu thể nào cưỡng gian cậu được!

"Uống gì?"

Trong phòng bếp vang lên tiếng nói của Triệu Lâm Tô, Thẩm Ngôn vịn tủ giày khẽ run rẩy. Cậu lập tức bình tĩnh lại, cất cao giọng: "Gì cũng được".

Căn chung cư này của Triệu Lâm Tô có hai phòng ngủ một phòng khách, ngày hắn chuyển tới đây Thẩm Ngôn cũng đã từng đến làm khách. Hai căn phòng ngủ kia, một gian để ngủ, một gian để làm phòng sách. Triệu Lâm Tô cầm hai chai nước ngọt có ga đi vào trong phòng ngủ, Thẩm Ngôn đặt balo lên mặt tủ trước cửa ra vào, hai tay đút túi đi theo đằng sau.

Phòng ngủ của Triệu Lâm Tô rất sạch sẽ.

So sánh với cái phòng ngủ chất đầy đồ đạc lộn xộn của Thẩm Ngôn, quả thực liếc mắt một cái đã nhìn rõ ràng.

Giường, tủ quần áo, bàn làm việc, trên bàn làm việc có một chiếc máy tính bàn, hiệu suất cực kỳ đỉnh. Có một khoảng thời gian Thẩm Ngôn say mê thể loại game client nhưng chiếc laptop của cậu không thể sử dụng được, thế là cậu thường xuyên chạy tới nơi này của Triệu Lâm Tô chơi.

Thẩm Ngôn khẽ dựa vào bên tường: "Đến cùng là xem phim gì vậy?"

Vấn đề này Thẩm Ngôn đã từng hỏi qua, Triệu Lâm Tô sử dụng câu trả lời kinh điển đáp lại ---"Mày đoán xem".

Thẩm Ngôn nghĩ thầm tao đoán cái beep.

Tao đoán chúng ta sẽ xem Siêu nhân điện quang đấy, mày có chịu xem không?

Hệ thống cung cấp sưởi ấm đã bắt đầu có tác dụng, Triệu Lâm Tô cởi áo khoác ngoài ra. Thẩm Ngôn đột nhiên phát hiện hôm nay hắn mặc một chiếc áo phông đơn giản màu xám đậm không có hình trang trí nào ở bên trong.

"Phim mới".

Nước ngọt có ga vừa được lấy ra từ trong tủ lạnh đặt trên mặt bàn, thân chai thủy tinh toát ra lớp sương mỏng, màu nước đào hồng nhạt trở nên hơi mơ hồ.

Thẩm Ngôn khô khốc "À" một tiếng.

Triệu Lâm Tô kéo ghế ngồi xuống, quay đầu lại hỏi: "Không ngồi sao?"

Thẩm Ngôn đi sang, kéo một cái ghế khác.

Bàn máy tính không rộng rãi lắm, Thẩm Ngôn ngồi xuống, kéo ghế vào gần hơn.

"Mấy bộ phim mới có bộ nào đáng xem không?" Thẩm Ngôn hỏi.

"Tao vẫn chưa xem".

Trái tim Thẩm Ngôn cảm thấy bình tĩnh hơn một chút, cậu tự nhủ có lẽ cậu đã nghĩ nhiều, đi kèm với chuyện cái siêu năng lực cứt chó kia kéo cậu xuống mương, chỉ cùng người anh em tốt đơn thuần ngồi xem mấy bộ phim mới, cậu cứ căng thẳng như thế để làm gì?

Máy tính được khởi động, màn hình vẫn là một màu lam quen thuộc, không khác gì khi mới xuất xưởng. Màn hình làm việc cũng vô cùng gọn gàng, ngoại trừ những phần mềm văn phòng cơ bản ra, Thẩm Ngôn nhìn thấy biểu tượng trò chơi mà cậu say mê hồi năm ngoái.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!