"Thầy Lương không ở nhà?" Thẩm Ngôn hỏi.
Chu Ninh Ba khẽ gật đầu, nét mặt như sắp khóc tới nơi.
Thẩm Ngôn nhìn về phía Triệu Lâm Tô.
Triệu Lâm Tô đang mở cửa: "Đừng ngồi ở đó nữa, vào trong nhà rồi chờ".
Chu Ninh Ba chần chừ không nhúc nhích, Thẩm Ngôn vỗ xuống vai cậu ta: "Đi vào rồi nói, nếu thầy Lương quay về thì ở trong đó cũng sẽ nghe được tiếng động".
Chu Ninh Ba chậm rãi đứng lên, theo hai người đi vào trong phòng.
Sau khi ngồi xuống, việc đầu tiên Thẩm Ngôn làm là trao trả chiếc hộp đã được bao bọc gọn gàng cho Chu Ninh Ba.
"Đây là cái gì?"
"Quà cưới mày tặng cho anh trai tao, cuộc hôn nhân của anh ấy chỉ là một chuyện nhầm lẫn, anh ấy không hề kết hôn. Món quà này thực sự quá quý giá, mày mau cầm về đi".
"Ồ". Giọng nói của Chu Ninh Ba mang theo tiếng nghẹn ngào: "Xin lỗi mày, là do tao không biết chọn lựa đúng mực".
Lúc đầu cậu ta định chọn một bộ trang sức, nhưng vì sợ thời gian chế tạo quá dài, cũng sợ quá đường đột Thẩm Ngôn sẽ không thích, nên mới chọn cặp ly này, kết quả đây vẫn không phải là một món quà hợp lý.
Thẩm Ngôn bảo: "Tao không trách mày. Kể chút chuyện của mày đi, đến cùng mày và thầy Lương đã xảy ra chuyện gì?"
Triệu Lâm Tô rót cho họ hai cốc nước đặt lên bàn trà, sau đó ngồi xuống một bên ghế sô pha khác.
Chu Ninh Ba thút tha thút thít nói tối hôm qua thầy Lương đã đồng ý yêu đương cùng cậu ta.
Thẩm Ngôn hỏi sau đó thế nào.
Chu Ninh Ba đột nhiên đỏ mặt.
Màu đỏ chạy dài từ cổ đến toàn bộ khuôn mặt, giống như say rượu chỉ trong một giây.
Thẩm Ngôn: "..."
"Tao và thầy...." Chu Ninh Ba khẽ nói: "Qua đêm".
Suýt chút nữa Thẩm Ngôn đã nhảy dựng lên.
Tốt lắm, thế giới này quả nhiên còn có rất nhiều chuyện cậu không biết.
Cầm cốc nước uống một ngụm, bàn tay Thẩm Ngôn siết thành cốc, căng thẳng hỏi: "Sau đó nữa thì sao?"
"Sau đó... sau đó thầy ấy liền đòi chia tay..."
Cuối cùng Chu Ninh Ba cũng khóc thành tiếng.
Thẩm Ngôn co người rụt vào ghế sofa.
Nói thật, cậu cảm thấy chuyện này quá bình thường.
Thầy Lương đa tình như vậy, giống như Triệu Lâm Tô nói, mỗi lần người thầy đưa trở về nhà đều là những người khác nhau, vậy thì ngủ xong liền đạp là chuyện quá bình thường.
Huống hồ Chu Ninh Ba không phải khẩu vị của thầy.
Thẩm Ngôn không biết an ủi từ đâu, lặng lẽ liếc Triệu Lâm Tô một cái.
Triệu Lâm Tô đang tựa lưng vào ghế vểnh đôi chân dài, một tay chống đầu, sắc mặt thâm trầm khó đoán nhìn Chu Ninh Ba đang khóc rống.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!