Chương 28: Hoàng hôn

Thẩm Ngôn cảm thấy anh trai mình có lẽ là chú rể thoải mái nhất trên thế giới.

Hàng ngày anh vẫn tăng ca như bình thường, trở về nhà nấu cơm, vui vẻ xem phim.

Kì nghỉ Trung thu diễn ra trong khoảng thời gian đó, Thẩm Ngôn cho rằng anh trai của mình sẽ phải bận rộn chuyện kết hôn. Kết quả anh trai cậu vui vẻ nằm lì ở trong nhà, ba ngày không ra cửa, giữa chừng cũng có gọi điện thoại cho Phương Phỉ vài bận.

Mỗi lần anh ấy nhận điện thoại của Phương Phỉ đều phải ra ngoài ban công nghe máy. Thẩm Ngôn nhận thấy sắc mặt của anh vô cùng nghiêm túc, chưa nói đến chuyện ngọt ngào ở chỗ nào mà chỉ thấy giống như đang bàn chuyện hệ trọng.

Thế nhưng kết hôn quả thực là một chuyện hệ trọng.

"Kết hôn thật phiền phức". Thẩm Thận trở lại nằm lăn trên ghế sofa, vừa bóc quýt vừa xem gameshow, "Trẻ nhỏ như em không thể hiểu được nỗi khổ của người lớn".

Thẩm Ngôn im lặng nửa ngày, lướt ngang qua, chọc vào giữa lòng bàn chân của anh ấy.

Anh trai cậu "Á" một tiếng: "Đừng quên nhắc nhở Triệu Lâm Tô thu dọn hành lý, sáng sớm ngày mùng 8 chúng ta sẽ xuất phát".

"Em biết rồi".

Thẩm Ngôn chỉ tiếc mài sắt không thành kim nhìn về phía ông anh trai như thể đã bị bại liệt của chính mình, anh ấy cứ như vậy sao có thể kết hôn gây dựng gia đình được chứ?

Lòng của Thẩm Ngôn tràn đầy sầu lo, cả Trung thu cơm chẳng muốn ăn trà chẳng muốn uống. Ngược lại, anh trai cậu lại ăn như thuồng luồng, tên của những cô vợ ở trên đầu cần cù thay đổi. Thẩm Ngôn sầu đến lo đi đột nhiên ý thức được, cậu đây chẳng phải chính là hoàng đế không vội thái giám đã gấp trong truyền thuyết đó sao? Thế là cậu quả quyết nghĩ thoáng ra, cũng không vội vàng thêm nữa.

Kì nghỉ Trung thu vừa hết, Thẩm Ngôn lại ngồi xe của Triệu Lâm Tô đi đến trường như thường lệ, cũng không tái phát bệnh cũ sử dụng ngôn ngữ lễ phép ngu ngốc "có được không", chỉ trực tiếp nhắn "9h tập hợp" là xong việc.

Vừa ngồi lên xe, Triệu Lâm Tô đã thò người ra ghế sau lấy cho cậu một chiếc túi giấy.

"Cái gì thế?"

Trong túi có một hộp giấy màu đỏ không biết đang đựng món gì, ngửi qua còn thấy rất thơm.

"Bánh Trung thu."

"Mày nghĩ gì mà lại mang bánh Trung thu đến cho tao nữa vậy?" Thẩm Ngôn nói: "Hai ngày hôm nay tao ăn bánh Trung thu đến độ sắp nôn ra rồi".

Công ty của anh trai cậu tặng cho nhân viên một hộp bánh Trung thu khổng lồ, bên trong có 18 chiếc bánh Trung thu nhỏ vây quanh một cái bánh Trung thu lớn. Thẩm ngôn nhìn thấy bánh Trung thu kia liền nhớ tới một câu chuyện cổ tích. Trong truyện cổ tích, có một anh chàng ngốc nghếch đã đem cái bánh Trung thu to treo lên cổ để có thể một lần ăn được mấy ngày.

Trong lúc Thẩm Ngôn đang đau đầu không biết nên làm sao với hộp bánh Trung thu thì anh trai cậu tham gia rút thăm trúng thưởng ở công ty lại nhận được một hộp bánh Trung thu giống y như đúc!

Trải qua một phen xã giao nhiệt tình, Thẩm Ngôn đã tặng quá nửa số bánh Trung thu trong hai chiếc hộp ra bên ngoài, còn lại hai cái bánh Trung thu đồ ngốc to lớn, vừa hay đủ cho hai anh em cậu mỗi người giải quyết một cái.

Không phải Thẩm Ngôn không nhớ đến Triệu Lâm Tô, chỉ là thế hệ bọn họ vốn đã không có hứng thú với đồ ăn truyền thống. Nhất là Triệu Lâm Tô, hắn còn là kẻ chẳng có mấy hứng thú với ăn uống.

Vạn vạn không ngờ tới, Triệu Lâm Tô trở về nhà một chuyến lại còn mang theo bánh Trung thu đến cho cậu.

Thẩm Ngôn dở khóc dở cười: "Xem ra hai vị giáo sư cũng nhận không ít bánh Trung thu, chỗ này là hàng tồn xử lý không hết?"

"Không ăn thì vứt đi". Triệu Lâm Tô lười biếng nói.

"Ăn chứ, đừng lãng phí". Thẩm Ngôn, "Cảm ơn mày, cũng gửi lời cảm ơn của tao tới hai vị giáo sư nhé".

"Không cần đâu, dù sao cũng là đồ thừa ăn không hết".

"Ăn không hết thì cũng do họ nhớ đến tao".

Thẩm Ngôn nâng túi giấy dầu, mùi bơ thơm phức trong túi tỏa ra. Cậu hít hà, "Đây là bánh Trung thu gì vậy? Thơm quá".

Khóe mắt liếc qua kẻ đã mất trí nhớ nào đó, Triệu Lâm Tô thầm khẽ lắc đầu.

"Oa, tao nhớ rồi!"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!