Chương 25: Làm lành

Bầu không khí hơi lúng túng.

Nếu như thời gian quay ngược trở lại mấy tháng trước, có người nào đó nói với Thẩm Ngôn rằng, một ngày kia khi đi cạnh Triệu Lâm Tô cậu sẽ không biết nên phải làm sao, nên nói thế nào, nhất định Thẩm Ngôn sẽ ha ha cười nhạo, cảm thấy người này đang nói đùa.

Dường như ông trời đã thực sự đùa giỡn với cậu.

Còn là một trò đùa chẳng vui chút nào.

"Bài thuyết trình hôm nay không tồi". Khó có khi Triệu Lâm Tô lại chủ động mở lời trước.

Không hiểu sao Thẩm Ngôn cảm thấy hơi căng thẳng, cậu có cảm giác hình như đã lâu lắm rồi mình không còn đơn độc nói chuyện với Triệu Lâm Tô như thế này.

"Bài thuyết trình của nhóm mày hôm nay cũng không tồi, bản thảo thuyết trình là do mày viết đúng không?"

"Nghe ra?"

"Chắc chắn rồi". Thẩm Ngôn chậm rãi thả lỏng, "Thời gian không đủ, hôm nay chưa tới lượt nhóm của Chu Ninh Ba".

"Chắc là tuần sau sẽ đến lượt nhóm của nó".

Thẩm Ngôn khẽ gật đầu: "Đến hôm đó chúng ta cùng cổ vũ cho nó!"

"Ừ".

Thẩm Ngôn khẽ liếc qua đỉnh đầu của Triệu Lâm Tô.

Hai chữ Thẩm Ngôn trong hình thái đen sì kinh khủng kia đã tỏ rõ với cậu rằng, trận chiến "kéo dài khoảng cách" của cậu đã hoàn toàn thất bại, không chỉ không có tác dụng, này hình như còn tồi tệ thêm.

Còn làm cho mối quan hệ của hai người họ trở nên kỳ quái.

Lúc đầu hai người họ vẫn rất ổn, hiện giờ đến chuyện đi bộ nói chuyện với nhau cũng mất tự nhiên.

"Đây là gì?"

Theo tầm mắt của Triệu Lâm Tô, Thẩm Ngôn cúi đầu nhìn về phía chiếc túi giấy trong tay: "À, bánh gato đấy, mày có muốn ăn không?" Thẩm Ngôn đẩy túi giấy về hướng Triệu Lâm Tô.

Triệu Lâm Tô lướt qua miệng túi giấy đang mở: "Đồ người khác tặng cho mày sao tao có thể ăn được".

"Mày thôi đi". Thẩm Ngôn hất cằm về hướng chiếc ghế dài cách đó không xa: "Đến chỗ đó ngồi ăn".

Hai người họ ngồi xuống băng ghế dài, Thẩm Ngôn lấy bánh ra khỏi túi giấy.

Chiếc bánh gato không quá lớn, đường kính khoảng tầm 20cm, nho nhỏ, tròn tròn. Chiếc hộp trong suốt bao bọc thân bánh màu xanh nhạt, bề ngoài rất đáng yêu, phía trên còn cắm một con ngựa nhỏ. Thẩm Ngôn bình luận: "Đúng là trái tim thiếu nữ".

"Chỉ có một cái thìa".

Thẩm Ngôn dứt khoát nhường thìa và bánh cho Triệu Lâm Tô: "Mày ăn trước đi".

Triệu Lâm Tô nâng chiếc bánh gato nọ, thản nhiên nói: "Phụ tấm lòng thành của con gái nhà người ta như vậy không tốt lắm đâu".

Suýt chút nữa Thẩm Ngôn đã phun ra: "Tấm lòng cái gì, đừng nói linh tinh".

"Người ta tặng bánh cho mày đương nhiên là vì thích mày". Triệu Lâm Tô nói: "Chẳng lẽ mày nghĩ rằng lễ giáng sinh tặng táo, lễ tình nhân tặng chocolate, tất cả đều là vì con gái nhà người ta rảnh rỗi nhiều tiền đi làm từ thiện?"

Thẩm Ngôn dở khóc dở cười, lại không thể giải thích mối quan hệ của Hoàng Mộng Tuyền và Liêu Tĩnh cho Triệu Lâm Tô nghe được. Cậu không thể làm gì khác hơn, đành phải nói: "Sao lại miêu tả tao giống một thằng đàn ông cặn bã vô tâm như thế hả. Hôm nay không phải lễ Giáng Sinh, cũng không phải lễ tình nhân, hơn nữa đây là hai bạn gái cùng nhau mua tặng cho tao, chẳng lẽ họ thổ lộ theo nhóm?

Chỉ là lời cảm ơn lịch sự thôi, mày đừng suy nghĩ nhiều nữa có được không?"

Cậu nói xong mới phát hiện ra những lời Triệu Lâm Tô vừa nói dường như có hàm ý khác.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!